Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1147: Chương 1147: Chương 1147: Cánh cửa thủy tinh




Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Thái Vũ, gật đầu nói: “Cái này tôi tin.”

Lấy bối cảnh Thái Vũ đại biểu nhà nước, muốn tìm mấy pháp sư lợi hại hợp tác, tuyệt đối không khó, Hoa Hạ quốc chính là lớn, rất nhiều tán tu dân gian cũng tương đối có pháp lực, không thua đạo phật nhị tông, tỷ như “Nam mao bắc mã” nổi tiếng xa gần, một hai người pháp lực mạnh nhất trong gia tộc, thực lực tuyệt đối không ở dưới thiên sư.

Sư phụ của Nhuế Lãnh Ngọc: Nhất Cốc đại sư, cũng là một vị âm dương sư cực có phân lượng ở Đông Nam Á.

Mà Thái Vũ lại tuyệt đối có thể trả nổi giá tiền cao, tìm vài cao nhân hợp tác, vẫn lo liệu được.

“Chúng tôi ở dưới sự dẫn dắt của mấy đại sư, tới phụ cận cánh cửa thủy tinh, mấy đại sư mất sức rất lớn, phá giải phong ấn trên cửa, mở cửa, sau đó cùng nhau đi xuống...”

Nghe hắn nói tới đây, ngay cả Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lòng hiếu kỳ cũng bị điều động lên, nhìn vào mắt hắn, tiếp tục ghe.

Thạch Lỗi có chút xấu hổ cười cười, nói: “Bởi vì tôi ở giới giáo dục địa vị thấp nhất, cho nên bọn họ không mang tôi đi xuống, mà là để tôi cùng vài người cùng nhau ở cửa thủ... Qua cả thảy ba ngày, cửa mới được mở ra, Xuân Thủy đại sư mang theo ba thành viên đoàn khảo sát đi ra, bốn người đều là quần áo tả tơi, người đầy máu.

Mới vừa ra, Xuân Thủy đại sư lập tức làm phép, dùng máu của mình hay là cái gì... Tôi không hiểu lắm này, dù sao hắn liều chết khởi động phong ấn cánh cửa thủy tinh, tiếp theo thì chết, trước khi chết nói cho chúng tôi biết, tuyệt đối đừng mở ra cánh cửa này, bởi vì phía dưới chính là... Địa ngục!”

Nói đến đây, lão tạm dừng, nhìn Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, không nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương biết là để mình hỏi, nghĩ nghĩ, hỏi: “Xuân Thủy đại sư này, lai lịch thế nào?”

Thái Vũ nói: “Đến từ Mã Lai, là âm dương sư người Hoa, ở Đông Nam Á phi thường nổi tiếng, địa vị hiển hách, lão nhân gia hơn bảy mươi tuổi, tu luyện pháp thuật cả đời, cũng là gia tài bạc triệu. Nói thẳng, tôi có thể thuyết phục lão, vẫn là đem sự tình tăng lên đến tầng diện vinh dự quốc gia, lão mới đáp ứng, kết quả...”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm ngâm: Xuân Thủy đại sư này, tuy mình chưa từng nghe nói —— dù sao không phải trong nước, nhưng nghe giọng Thái Vũ và Thạch Lỗi, lão đầu này tuyệt đối là người có năng lực.

Kết quả ngay cả lão cũng chết ở phía dưới cánh cửa thủy tinh đó, điều này làm Diệp Thiếu Dương thực sự ý thức được, chuyện này không dễ dàng như mình nghĩ lúc đầu.

Thái Vũ nói: “Diệp Thiếu Dương có cái nhìn thế nào với hai chữ ‘Địa ngục’ ông ta nói?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Rất rõ ràng đây là so sánh, bởi vì địa ngục ở Quỷ Vực, tuyệt đối không có điểm nối liền với nhân gian. Xuân Thủy đại sư đã là đại sư, loại thường thức này khẳng định biết.”

Thái Vũ gật gật đầu, hỏi tiếp nói: “Vậy Diệp tiên sinh cho rằng, ‘Địa ngục’ trong miệng ông ta, là địa phương nào?”

“Không biết.” Diệp Thiếu Dương buông tay, “Loại sự tình này sao có thể dựa vào đoán, tôi lại chưa từng đi.”

Thái Vũ nói: “Vậy Diệp tiên sinh muốn tới kiến thức một phen không?”

Hóa ra ở đây chờ mình.

Diệp Thiếu Dương cười cười, hỏi: “Còn gì nữa, không phải còn có ba người cùng hắn đi ra đến sao?”

Trong mắt Thái Vũ hiện lên một tia biểu cảm rất kỳ quái, lấy ra túi hồ sơ trước mặt, mở ra, rút ra một xấp ảnh chụp cho hai người xem.

Ảnh chụp có mười mấy tấm, không thể xác định có phải một người hay không, bởi vì người trên ảnh chụp sưng như quả bóng cao su, ngũ quan đều bị chèn ép tới cùng chỗ, hoàn toàn nhìn không thấy.

Trên đời không có khả năng có người béo như vậy, hơn nữa toàn thân trên dưới người này mọc đầy một tầng vật gì đó màu trắng giống như trứng côn trùng, rậm rạp, nhìn cực kỳ ghê tởm.

“Ba người, sau khi đi lên thì tinh thần hoảng hốt, mặc kệ hỏi như thế nào, đều không muốn nói ra ở dưới mặt nhìn thấy gì, chúng tôi đem bọn họ đưa về trị liệu, kiểm tra thân thể, cũng không phát hiện trong cơ thể có gì khác thường, nhưng chỉ mấy ngày, một người trong đó tự sát.

Một người không qua bao lâu, đã trốn viện mất tích... Về sau chúng tôi mới ở Lâu Lan cổ mộ kia tìm được hắn, hắn đã chết, nằm úp sấp ở trên mặt đất, tứ chi vẫn duy trì tư thế bò xuống phía dưới, nhắm chừng là muốn đi vào phía dưới cánh cửa thủy tinh, kết quả nửa đường đã chết...

Một khảo sát viên cuối cùng kia được chúng ta bảo hộ, về sau liền bắt đầu phù thũng béo phì, sau đó cả người còn phát ra mùi thối, thậm chí cắn chết một y tá. Chúng tôi làm kiểm tra sức khoẻ cho hắn, phát hiện hắn đã không còn mạch đập cùng tim đập...”

Thái Vũ buông tay, thở dài: “Đã hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh, nhưng vẫn sống. Có lẽ, hai vị so với tôi càng rõ ràng hơn đây là chuyện gì.”

Diệp Thiếu Dương nhìn ảnh chụp, chỉ vào cái đầu của khảo sát viên mập mạp mà bóng loáng, trong làn da lộ ra một tia màu tím.

“Vấn đề ở đây.”

Thái Vũ nói: “Có ý tứ gì?”

“Không xem hiện trường, không biết, dù sao không phải cương thi.”

Nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương nói: “Nói thẳng đi, ông muốn bảo tôi làm cái gì?”

Thái Vũ không nhanh không chậm nói: “Sau sự kiện này, chúng tôi đã phong tỏa cổ mộ, năm năm đi khắp nơi tìm kiếm cao nhân, sàng chọn ra mấy người nổi tiếng, đưa đến phía dưới...”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Chịu chết.”

Thái Vũ cười khổ, “Nhưng một lần này, mấy âm dương sư này ngay cả phong ấn cánh cửa thủy tinh cũng không mở được, hơn nữa ở trong cổ mộ gặp phải một con thi vương, đã chết một người, người còn lại liên thủ, đem thi vương đó phong ấn trong cổ mộ, sau đó chúng tôi đem lỗ thủng của mộ thất một lần nữa xây lên. Mấy âm dương sư ở phụ cận làm phép, mới đem thi vương đó phong ấn được...

Mấy người bọn họ đều nói, từ bên trong phong ấn cánh cửa thủy tinh kia trào ra một lực lượng phi thường đáng sợ thần bí, một khi mở ra, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi. Từ đó về sau, chúng tôi liền không động vào cổ mộ này nữa.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Vậy vĩnh viễn không nên động vào đi, đã có cửa chống đỡ, trước đây không có việc gì xảy ra, tương lai cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Thái Vũ lắc đầu, “Đối với chúng tôi mà nói, đây là một quả bom hẹn giờ, chúng tôi phải làm rõ nó là chuyện gì xảy ra, nếu có gì nguy hiểm, chúng tôi đều phải tìm hiểu rõ trước, đồng thời, đây cũng là một cơ hội quốc gia tìm hiểu sự vật thần bí.

Cậu cũng không cần khuyên tôi, cậu và tôi lập trường khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau. Tôi cũng không có biện pháp, cánh cửa thủy tinh này, chúng tôi phải mở ra!”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, ngược lại cũng có vài phần lý giải, từ tầng diện quốc gia mà nói, càng là loại địa phương nguy hiểm này, càng phải điều tra rõ ràng minh bạch, giải trừ nguy hiểm, không thể lưu lại hậu hoạn cho tương lai.

Thái Vũ nói: “Tôi nói thẳng đi, tôi sau khi nghe giáo sư Thạch nói về sự tích cậu thu phục Hóa Xà, tôi liền biết cậu là người chúng tôi muốn tìm, chỉ cần cậu dám, mọi nhu cầu chúng tôi đều có thể phối hợp.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: “Thứ nhất, tôi chưa thu phục Hóa Xà, chỉ là... Mượn dùng ngoại lực, thứ hai, tôi là không dám, ngay cả nhiều đại sư như vậy cũng chết ở bên trong, tôi cũng không phải vô địch nha.”

Thái Vũ nói: “Nếu cậu đáp ứng, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm nhân viên thích hợp đến phụ trợ cậu, cũng không phải để một mình cậu đi, đương nhiên cậu cũng có thể xây dựng đội ngũ của mình, tỷ như vị đại sư này bên cạnh cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.