Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1159: Chương 1159: Chương 1159: Mở màn 2




Diệp Thiếu Dương giả ý xem cùng cô một lúc, đột nhiên nắm lên một bàn tay của cô, bắt đầu quan sát.

Tiểu Ngư quay đầu, mở to hai mắt. “Tiểu sư thúc, con muốn nói cho lão mẹ, thúc chiếm tiện nghi con!”

“Ai chiếm tiện nghi của con.”

“Chính là thúc. Ha ha, thúc xong rồi, mẹ con sẽ ép thúc lấy con!”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất, nói: “Đừng nói bậy, thúc chỉ là đột nhiên xem tướng tay con, con sắp tới giống như có số đào hoa.”

“Thật sự? Thúc biết xem tay?”

“Đâu chỉ xem tay, thúc tốt xấu là Mao Sơn nội môn đệ tử phải không, phương diện này là nghề chính.”

“Đúng vậy, sao con lại quên cái này!” Tiểu Ngư vỗ đùi kêu to, “Trước kia con bảo lão cha tính mệnh cho con, ông ấy một mực không chịu, nói học nghệ không tinh, không biết thứ này, thúc khẳng định hiểu hơn nhiều, thúc tính mệnh cho con đi! Xin tiểu sư thúc đó!”

Nói xong ôm cánh tay hắn làm nũng.

“Ặc... Có lợi gì?” Diệp Thiếu Dương còn đang khiến sự tình nhìn qua tỏ ra tự nhiên, miễn cho khiến Tiểu Ngư hoài nghi.

Tiểu Ngư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đem tay ngọc vươn cho Diệp Thiếu Dương, hé miệng cười nói: “Vậy, thúc xem tay cho người ta, tay người ta mặc cho thúc sờ!”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất xỉu.

Kế hoạch thành công, hai người cùng nhau đi vào trong phòng ngủ của cô.

Đây là kế hoạch của Diệp Thiếu Dương: trực tiếp tìm Tiểu Ngư nói muốn xem tướng cho cô, khẳng định sẽ khiến cô hoài nghi, không bằng lợi dụng lòng hiếu kỳ của tiểu nữ sinh, để cô bé tự mắc câu.

Sau khi vào phòng, Tiểu Ngư hướng trên giường ngồi xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: “Vậy thì bắt đầu đi? Thúc là cần sờ xương không, hay là xem ngày sinh tháng đẻ?”

“Con ngồi xong, đưa tay cho thúc, tay phải.”

Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay phải của cô, nghiêm túc quan sát đường nét tay cô bé, nói một số lời về tình cảm, tiền đồ vân vân chuyện không quá liên quan, tiếp theo lại xem tướng mạo cho cô, lấy lệ một phen, cuối cùng bảo cô nhắm mắt lại, bản thân mở ra Thiên Nhãn, hướng trên mặt cô cẩn thận nhìn lại.

Sau đó tính mệnh kết thúc, đem cô bé đuổi ra ngoài, trở lại phòng ngủ cách vách.

“Thế nào?” Lão Quách khẩn trương hỏi.

“Đệ đã dùng thuật xem tướng Thiên Nhãn nhìn, trên mặt không hiện ra tử tướng.”

Cái gọi là thuật xem tướng Thiên Nhãn, là một môn tướng thuật chỉ có đạo sĩ đã mở Thiên Nhãn, có thể đủ thi triển, có thể nhìn ra khí vận cùng sinh tử của một người trong một đoạn thời gian sắp tới.

Loại pháp thuật này, đã dính dáng nghi ngờ nhìn trộm thiên cơ, hơn nữa phi thường tiêu hao niệm lực, sử dụng một lần, tương lai một tháng cũng không thể mở thiên nhãn nữa.

Nhưng tình thế khẩn trương, Diệp Thiếu Dương cũng không để ý tới những thứ này nữa.

“Đệ xem tay con bé, mệnh cách thon dài, ít nhất còn có mấy chục năm tuổi thọ, nhưng ở thời điểm một phần tư, có vân đứt mười tám, đánh thành đại kiếp nạn đuôi cá, vừa lúc tên con bé lại gọi là ‘Ngư’, vừa lúc ứng ở trên chữ này. Cho nên, từ mệnh lý của cô bé đến xem, hợp với mất mạng!”

Nói xong, từ trong đai lưng lấy ra một nắm sáu đồng tiền Ngũ Đế, dựa theo cách đoán “khóa kim tiền”, hợp ở trong hai tay, cầu khẩn một lát, rải xuống đất.

Sáu đồng tiền xoay tròn, cuối cùng dừng lại.

Diệp Thiếu Dương nhìn một lần.

Đệ kết hợp ngày sinh tháng đẻ của con bé, đệ tính một quẻ, chính là “quẻ hoàng tuyền quy khách”, lòng trầm xuống, giải từ đầu: “Đan chiết chiết chiết chiết đan, giải viết: mệnh này sinh ra xương nhẹ nhất, song bát song cửu đường khó đi, nam nhi tối bả lao lung hãm, nữ nhi lại là ngọc náo nê...”

Lâm Tam Sinh không hiểu cái này, chờ hắn vừa nói xong liền nói; “Có ý tứ gì?”

“Câu đầu tiên không cần giải, câu thứ hai... Song bát song cửu, chính là giữa mười sáu tuổi đến mười tám tuổi, người có vận mệnh này, nếu là nam, có tai ương lao ngục, nếu là nữ...”

Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách một cái, “Ngọc náo nê, chính là ý tứ hương tiêu ngọc tổn. Quẻ tượng gọi là hoàng tuyền quy khách, nhưng câu cửa miệng nói ‘Hoàng tuyền lộ thượng vô khách sạn’, ‘quy khách’ có thể ở lại trên đường hoàng tuyền, tự nhiên đều là quỷ...”

Sắc mặt lão Quách ở bên trắng bệch, cả người run rẩy không thôi.

“Quách sư huynh đừng nóng vội, quẻ tượng này còn có cái kết luận: hoàng tuyền mạt lộ, đời người đau khổ, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, cửu tử nhất sinh... Tổng thể chính là nói, lần kiếp nạn này chắc chắn phải chết, nhưng vẫn có một đường sinh cơ, giống như dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, tràn ngập nguy cơ, cửu tử nhất sinh, nếu có thể vượt qua, mệnh thế chuyển biến hẳn, sau đó thuận buồm xuôi gió.”

Lâm Tam Sinh tuy là quỷ, nhưng không hiểu mệnh lý tướng thuật, nhíu mày nói: “Cái này có chút mâu thuẫn nhỉ, ví dụ trên Sổ sinh tử nàng có mười tám năm tuổi thọ, vậy nói gì cửu tử nhất sinh, hẳn là thập tử vô sinh mới đúng, ví dụ trên Sổ sinh tử nàng có tuổi thọ dài hơn, lúc này cho dù hung hiểm nữa, cũng mệnh không nên tuyệt, chỉ là thấy hung hiểm mà thôi, khẳng định có thể vượt qua, không phải như thế sao?”

“Hợp với thuyết pháp này của ngươi, năm đó Gia Cát Lượng ở Ngũ Trượng nguyên không nên cầu sao, người thường gặp được nguy hiểm, cũng không cần tự cứu, lúc chúng ta cứu người khác, cũng không cần dốc hết toàn lực, dù sao đáng chết như thế nào cũng chết, không nên chết như thế nào cũng không chết được.”

Lâm Tam Sinh nói: “Chính là như thế. Vấn đề này làm khó ta rất lâu rồi, ngươi ngược lại nói một chút, vừa lúc chúng ta cũng phân tích chút, nên làm như thế nào.”

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Thọ hạn trên Sổ sinh tử, là thượng hạn tuổi thọ của ngươi, nói ngươi có thể sống đến một ngày nào, ngươi thêm một phút đồng hồ cũng không sống được, nhưng nếu trong mệnh của ngươi có ‘ngũ phá tam kiếp’, không vượt qua, có thể đợi không được thọ nguyên hao hết, đã sớm chết, cho nên mới sẽ có chấp niệm.”

Lâm Tam Sinh cả kinh nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên nghe được điều này. Nói như vậy, vận mệnh con người là do chính mình làm chủ?”

“Đương nhiên, tỷ như ngươi hai mươi tuổi có tử kiếp, ngươi liều mạng, lại có quý nhân tương trợ, một khi vượt qua, kiếp số liền phá. Hoặc là nói như thế nào ‘đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời’, nhưng nếu thọ hạn của ngươi trên Sổ sinh tử đến, ngươi chính là ngủ cũng có thể chết, cái này thì không có biện pháp.”

Lâm Tam Sinh chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm: “Quả nhiên vẫn là chuyện do con người.”

Diệp Thiếu Dương lại nói: “Tam kiếp trong ‘Ngũ phá tam kiếp’, là tình kiếp, ngoại kiếp, tử kiếp, trong đó đáng sợ nhất chính là tử kiếp, loại kiếp số này phi thường ít, một khi phạm kiếp, hầu như phải chết... Tình huống Tiểu Ngư hiện tại là như thế.

‘Tình kiếp phá tâm ma, ngoại kiếp sửa mệnh cách’, người phạm tử kiếp, nhất đáng sợ, phải có cao nhân tương trợ, bằng không hầu như phải chết. Tiểu Ngư tử kiếp này còn phạm ở trên người Ngư Huyền Cơ tuần du thiên thần này, hầu như là kết quả phải chết...”

Lâm Tam Sinh nói: “Phá kiếp thế nào?”

“Nói đến cũng đơn giản, hoặc thuyết phục Ngư Huyền Cơ, hoặc đem cô ta đánh phục, không dám đến nữa, kiếp số tự nhiên phá.”

Lâm Tam Sinh thở dài nói: “Cái này gần như không thể, phía sau Ngư Ấu Vi là toàn bộ âm ty, nhân gian ai có thể ngăn trở?”

Lúc này bên ngoài gọi ăn cơm, Tiểu Ngư xông vào trong phòng, bảo bọn họ mau đi ăn.

“Mẹ con nói, tiểu sư thúc cần kịp giờ bay, làm bếp chậm trễ thời gian, cho nên ăn sủi cảo, mau đi ăn!”

“Ăn cơm trước, ăn xong nói sau.” Diệp Thiếu Dương nói, đem lão Quách kéo ra ngoài.

Lâm Tam Sinh cũng hiện hình ở trước mặt mẹ con Tiểu Ngư, mẹ con bọn họ tuy đều là người thường, nhưng gần mực thì đen, đối với quỷ hồn đã sớm thấy quái mà không quái nữa, hơn nữa cũng đều nghe được câu chuyện về Lâm Tam Sinh, cũng không đem hắn coi là người ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.