Diệp Thiếu Dương trên vai vác Nhuế Lãnh Ngọc, theo tường vây, hướng xa xa chạy như điên.
Toàn bộ nữ ni nhìn theo hắn rời đi, mỗi người vẻ mặt khác nhau, lớn tuổi một chút lắc đầu thở dài, có một số ni cô trẻ tuổi, tuy không dám biểu lộ cảm xúc, lại mở to hai mắt, xuất thần nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương.
Có mấy người mới xuất gia, thậm chí miên man bất định, ảo tưởng mình trở thành người kia trên vai Diệp Thiếu Dương, lại vội vàng tỉnh ngộ, vội vàng niệm A Di Đà Phật.
Diệp Thiếu Dương dứt khoát theo tường vây một đường chạy như điên, đi mãi tới tiền viện, liếc một cái nhìn thấy Tiểu Ngư bồi hồi ở ngoài cửa sân, đứng ở trên thềm cửa Kính Hoa am, hướng cô huýt sáo một tiếng.
Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương một tay chống nạnh, một tay ôm Nhuế Lãnh Ngọc, cất tiếng cười to.
Tiểu Ngư đầu tiên là chấn động, tiếp đó dùng sức nhảy lên, “Tiểu sư thúc soái ngây người!”
Diệp Thiếu Dương tung người nhảy xuống, sợ có ni cô đi ra đuổi theo, hướng xa xa chạy vội, cũng không quay đầu lại nói: “Đi!”
Tiểu Ngư hô to gọi nhỏ, chạy ở phía sau.
Trong Kính Hoa am, Tĩnh Tuệ sư thái giải tán mọi người, theo hai sư muội trở lại thiện phòng, đem sự tình nói một lần.
Khai Tuệ sư thái vừa nghe xong, cả giận nói: “Thật buồn cười, Diệp Thiếu Dương to gan lớn mật, thế mà lại dám... Khinh bạc sư tỷ như vậy.”
Tĩnh Tuệ sư thái khẽ gật đầu nói: “Hắn không phải là cố ý khinh bạc, chỉ là vô kế khả thi, thôi, tình kiếp chung quy khó tránh khỏi, mọi người tu của mọi người.”
Minh Tuệ sư thái thấy bốn phía không có ai, ghé ở bên tai Tĩnh Tuệ sư thái nói: “Diệp Thiếu Dương kia đã hôn được sư tỷ chưa?”
Sắc mặt Tĩnh Tuệ sư thái đỏ lên, trầm giọng nói: “A Di Đà Phật, chẳng qua là một túi da bọc xương trắng, quan trọng lắm sao?”
Sau đó thấp giọng nói: “Tất nhiên là chưa.”
Hai vị sư thái lúc này mới yên tâm.
“Các ngươi đi trước, ta còn có việc.”
Chờ hai vị sư muội đi rồi, Tĩnh Tuệ sư thái một lần nữa ngồi ở trên bồ đoàn, cầm lần tràng hạt, niệm tụng《 Đại Bi Chú 》, lại khó có thể tĩnh tâm, đành phải một lần nữa đứng lê, từ cửa sổ thiền phòng nhìn ngoài cửa sổ, ngâm nói: “Lương nhân kim dĩ khứ, tuế nguyệt thôi bạch thủ, tình kiếp đa ma nan, ức ngã thiểu niên du...”
Sau đó nhẹ nhàng cười, lại thở dài, vì một đôi người trẻ tuổi kia, tựa như lại vì mình.
Chân núi, bên con đường nhỏ. Diệp Thiếu Dương đem Nhuế Lãnh Ngọc đặt ngồi ở một tảng đá ven đường, phát hiện cô che miệng, toàn thân đang run, đặt một bàn tay lên trên vai cô, nói: “Em làm sao vậy, là kích động hay khẩn trương?”
Bởi vì khăn là quấn ở trên trán, dọc đường đi cũng chưa rơi, Diệp Thiếu Dương cũng không rảnh lấy xuống, lúc này đưa tay cởi ra, trong miệng nói: “Đến đến đến, thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi...”
Tiểu Ngư cũng ghé lên vây xem.
Tháo khăn xuống, kết hợp vẻ mặt, hai người lúc này mới nhìn thấy cô không phải khẩn trương, cũng không phải kích động, mà là che miệng, cực lực nhịn cười.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư sửng sốt mười giây, nhìn nhau một cái, sau đó lại cùng nhau hướng khuôn mặt phía dưới tấm khăn đó nhìn xuống.
Tiếp theo, trong khe núi vang vọng tiếng rống xé tim xé phổi khàn cả giọng của Diệp Thiếu Dương:
“Đại tỷ, ngươi họ gì vậy! ! !”
Người được mình trải qua thiên tân vạn khổ từ trong Kính Hoa am cứu ra, lại không phải Nhuế Lãnh Ngọc!
Cô nương trước mắt này nhìn qua hơn hai mươi tuổi, là một người xa lạ hoàn toàn không biết.
Bị Diệp Thiếu Dương kêu như vậy, cô nương lập tức không cười nữa, thân thể rụt về phía sau, có chút khiếp đảm nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chuyện không liên quan tôi mà, anh đừng đánh tôi...”
Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, hai tay ấn bả vai cô nương, nói: “Tôi không đánh cô, nhưng mà... Cô rốt cuộc là ai vậy?”
“Tôi tên Văn Hạo.” Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bộ dáng, Văn Hạo nhịn không được vừa cười, lập tức che miệng lại, thật không dễ gì mới dừng cười, hướng Diệp Thiếu Dương vẻ mặt đang ngây dại nói:
“Anh đừng có gấp, là như vậy, tôi, là nhìn thấu hồng trần đến xuất gia, vốn hôm nay quy y, trước nghi thức, một cô nương tìm tới tôi, nói cô ấy muốn đi WC, bảo tôi thế thân cô ấy.
Anh hiểu chưa, vốn nên là cô ấy quy y đầu tiên, tôi ở phía sau, tôi nghĩ dù sao cạo sớm cạo muộn, cũng là giống nhau, đáp ứng cô ấy, chuyện sau đó... Anh so với tôi còn rõ ràng hơn rồi.”
Văn Hạo buông buông tay, vẻ mặt vô tội.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nghĩ tới mình vì cứu Nhuế Lãnh Ngọc, một mình xông vào am ni cô, một người lực chiến nhiều ni cô như vậy, cuối cùng còn đối với Tĩnh Tuệ sư thái... Không ngờ người cứu ra, thế mà lại không phải người mình cần!
Lập tức thực có một loại xúc động muốn đập đầu đâm chết ở trên người cô.
“Đại tỷ, cô nói thế này không phải là nói giỡn sao, tôn phí sức lớn như vậy, kết quả cứu cô ra, tôi nói này, cô trong lúc đó sao không nói một tiếng chứ?”
“Anh cho rằng tôi không muốn sao, trước đó có ni cô cảnh cáo tôi, trong quá trình quy y, không thể động đậy, cũng không thể mở miệng nói chuyện!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cảm thấy quá mệt mỏi, lòng rất đau.
Văn Hạo chu mỏ, có chút khó chịu nói: “Anh buồn bực, tôi so với anh càng buồn bực hơn đó. Anh đem tôi đoạt ra, từng trưng cầu ý kiến của tôi chưa, người ta vốn một lòng muốn xuất gia, anh bảo tôi bây giờ trở về như thế nào đây...”
Nói đến đây, càng thêm cảm thấy mình ủy khuất đáng thương, lau nước mắt nói: “Tôi bị một nam nhân cặn bã lừa, nhìn thấu hồng trần, đến xuất gia, ai ngờ được xuất gia cũng không được, sắp quy y còn bị người ta mạnh mẽ mang ra, anh nói tôi làm người sao mà lại thất bại như vậy...”
Diệp Thiếu Dương không nhìn được nhất là người ta khóc, lập tức liên tục xua tay, khuyên nhủ: “Được được được, là tôi sai, tôi tự nhận xui xẻo được chưa, cô tạm thời đừng khóc, tôi có lời hỏi cô.”
Văn Hạo nói: “Tôi bây giờ cũng không có mặt mũi trở về nữa, tôi mặc kệ, là anh đem tôi ôm ra, tôi bây giờ ni cô cũng không làm được nữa, anh phải chịu trách nhiệm đối với tôi!”
Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, ngây ra như phỗng.
Tiểu Ngư thật sự nhịn không được, bật cười, tiến lên kéo tay Văn Hạo, khuyên nhủ: “Vị tỷ tỷ này, vậy đi, hai ngươi ai cũng chưa chịu thiệt, em hỏi chị này, người muốn đổi vị trí với chị, có phải tên Nhuế Lãnh Ngọc hay không?”
Văn Hạo nói: “Không biết tên gì, chúng tôi là cùng một nhóm vào núi không sai, nhưng mọi người đều là tới xuất gia, tâm tình không tốt, bình thường đều đem bản thân nhốt ở trong phòng, không có lui tới.”
Diệp Thiếu Dương hỏi: “Bộ dạng cô ấy ra sao, xinh đẹp không?”
Văn Hạo suy nghĩ một chút nói: “Ừm... Không sai biệt lắm với tôi, không đẹp bằng tôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, nói: “Được rồi, vậy khẳng định không phải cô ấy.”
Tiểu Ngư đi tới, giận lườm hắn một cái, nói: “Thúc không biết nữ sinh đều là tự kỷ sao, con còn cảm thấy con rất đẹp đây.”
“Con vốn đã rất đẹp mà.”
“Hắc hắc, lời này con thích nghe.” Tiểu Ngư hướng hắn chớp chớp mắt, đi đến trước mặt Văn Hạo, đem đặc thù tướng mạo Nhuế Lãnh Ngọc miêu tả một phen, xác định chính là Nhuế Lãnh Ngọc không sai.
“Làm sao bây giờ?” Tiểu Ngư nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương có chút mất hồn mất vía, lẩm bẩm: “Cô ấy đã thay đổi vị trí với người ta, nhất định là thời điểm con cùng vị sư thái kia đi vào hỏi thăm, bị cô ấy phát hiện, cô ấy không muốn gặp ta, cho nên mới sẽ đổi vị trí với người ta.”