Hai người đi đến đầu núi, Tiểu Ngư dừng lại, nói: “Em lát nữa còn cần đi tìm bọn họ, sẽ không xuống núi, chị tự mình đi đi. Quen biết cũng là duyên phận, để lại wechat hoặc cái khác đi.”
“Nếu thực có duyên, khẳng định còn có thể gặp lại.” Văn Hạo khoát tay áo, một mình xuống núi.
Tiểu Ngư nhìn bóng lưng của cô, trong trái tim trẻ tuổi mơ hồ nghĩ thông một số chuyện, yên lặng xoay người lên núi, lại nghĩ đến Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc gặp lại, khẳng định muốn thân thiết một phen, nói chút lời riêng tư, mình đi lên sớm như thế, trừ làm bóng đèn thì không có tác dụng khác, vẫn là ở phụ cận đi dạo trước đi.
Nhớ tới lúc trước trong khe núi đi qua có dòng suối nhỏ, phong cảnh không tệ, vì thế lững thững đi qua.
Trên núi, ngoài cửa Kính Hoa am, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ngồi trên mặt đất, nhìn nhau.
Kích tình thối lui, Diệp Thiếu Dương đột nhiên có chút xấu hổ, nói: “Em còn muốn nghe anh giải thích không?”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, “Em phát hiện, anh vẫn luôn lừa gạt em. Sớm nhất em bảo anh soạn tin nhắn viết thư tình, anh về sau không viết nữa...”
“Cái đó không phải là trong lúc đó đối phó Thất bà bà, bận quá, sau đó anh thấy em không mãnh liệt yêu cầu, cho nên...”
“Em không mãnh liệt yêu cầu, anh liền không viết nữa? Còn có, anh tựa như còn chưa đoán được em ở trên tay anh lưu lại ba chữ kia là cái gì.”
Diệp Thiếu Dương tủm tỉm cười nói: “Hai ta cũng như vậy rồi, còn cần đoán sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, hướng phía trước đi đến bên cạnh vách núi, nhìn cảnh núi xa xa ngẩn người. Qua một hồi lâu, cô không quay đầu lại, nói: “Thiếu Dương, anh thật sự thích em sao?”
Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên nói: “Cái này không phải nói lời thừa sao, anh lần đầu tiên nhìn thấy em đã thích em rồi, anh đã xác định, đời này nhất định phải cưới em!”
Nói ra lời buồn nôn như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, may mà Nhuế Lãnh Ngọc đưa lưng về phía mình, không tính là quá xấu hổ.
Nhuế Lãnh Ngọc lại thở dài, lặng lẽ nói: “Em vừa gặp anh, em đã biết... Anh là khắc tinh trong số mệnh của em. Em dứt khoát nói hết cho anh đi, lúc còn rất nhỏ, sư phụ em đã nói với em, em cuộc đời này có duyên cùng phật, tuyệt không thể lập gia đình, hơn nữa... Ông ấy tặng cho em châm ngôn chính là: kết duyên với diệp, tất tử vô nghi!”
Cô đột nhiên xoay người, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Em mãi không biết, chữ ‘Diệp’ trong câu này, là có ý tứ gì, thẳng đến khi gặp anh, biết được anh họ Diệp, em lúc ấy đã hiểu, ma chú của em rất có thể ứng ở trên người anh, cho nên em mới ở trước mặt anh biểu hiện lạnh nhạt như vậy, hợp tác chấm dứt, em lập tức đi, một mực trốn tránh không dám gặp anh. Anh...
Vì sao phải thích em, vì sao mãi quấn lấy em không tha?”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô, trong lòng kinh hãi không thôi.
“Vậy em... Vì sao không rõ ràng từ chối anh?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, khóe miệng hiện ra một chút cười khổ.
“Em không nhẫn tâm được. Bởi vì... Anh còn không hiểu sao?”
“Em vẫn luôn khắc chế bản thân, một lần đó, em thật sự khắc chế không được, mới sẽ lưu lại ở trong lòng bàn tay anh ba chữ kia, em nghĩ là, đem tất cả giao cho vận mệnh. Nếu anh có thể đoán được, vậy em tiếp nhận số mệnh, cho dù tan xương nát thịt cũng nhận.
Nhưng anh mãi không đoán được... Về sau anh đi Tương Tây, đã xảy ra chuyện này, em cố nhẫn tâm, muốn mượn cơ hội này, quyết đoán với anh, liền lấy xuất gia làm cớ đến nơi này, nếu anh không tới tìm em, hoặc là tìm không thấy em, vậy cũng chính là mệnh, kết quả, anh lại đến đây, còn dùng phương thức phô trương như vậy...
Anh bảo em, sao có thể nỡ không đến gặp anh?”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, trong lòng cảm khái cực sâu, lắc đầu nói: “Anh không tin vận mệnh cái gì! Hơn nữa, không phải anh hoài nghi sư phụ em, tướng thuật của ông ấy thần như vậy?”
“Sư phụ em nghiên cứu tử vi đấu số mấy chục năm, ở phương diện này tuyệt đối quyền uy, anh không cần hoài nghi.”
Diệp Thiếu Dương còn muốn phản bác, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh không tin sư phụ em, em không phản đối, nhưng sư phụ của bản thân anh, anh chung quy tin chứ?”
“Sư phụ anh?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Có gì quan hệ với sư phụ anh?”
“Sư phụ anh từng tặng anh bốn câu châm ngôn, anh hiểu thấu đáo chưa?”
“Đã sớm thuộc lòng, ‘Tám ngàn nữ quỷ’, là một chữ ‘Ngụy’, ‘Lưỡng đạo tương phùng’ nói có thể là anh và Đạo Phong.”
“Một câu cuối cùng thì sao?”
“Hai mươi mốt điểm không thể dài...” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, câu này mình quả thật chưa thăm dò thấu.
Nhuế Lãnh Ngọc bảo hắn đi qua, kéo tay hắn, ở trong lòng bàn tay hắn viết một lần, toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cái gọi là “Hai mươi mốt điểm”, chính là “Nhị” cộng thêm “Thập”, còn có “Nhất điểm”, vừa lúc là chữ “Ngọc”...
Nhuế Lãnh Ngọc cười khổ, “Bên cạnh anh trừ em, còn có ai trong tên mang chữ “Ngọc” sao?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, quả thật không có...
“Hai mươi mốt điểm không thể dài, chính là nói anh và em cùng một chỗ, căn bản không thể lâu dài. Một câu này, em đã sớm hiểu, cho nên em càng thêm do dự, không dám ở cùng một chỗ với anh.
Châm ngôn của sư phụ anh, không cho anh và em cùng một chỗ, sư phụ em thì bảo em rời xa anh. Thiếu Dương, đừng lừa dối bản thân nữa, hai chúng ta, thật sự không thích hợp.”
“Anh không tin vận mệnh cái gì!”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lát, đột nhiên ôm lấy cô, “Cho dù thực có vận mệnh, anh cũng không sợ, cái gì không thể lâu dài, tựa như anh bây giờ ôm em, ai có thể đem chúng ta tách ra!”
Bởi vì động tác quá mức dùng sức, Nhuế Lãnh Ngọc vốn đã đứng ở trên sườn dốc bên cạnh vách núi, dưới chân bị trượt, ngã xuống, tính cả Diệp Thiếu Dương cùng nhau rơi xuống.
Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, tay phải giữ chặt tay cô, tay trái rút ra Câu Hồn Tác, dùng sức vung, treo ở một gốc cây nhỏ bên vách núi.
Câu Hồn Tác đem hai người treo ở giữa không trung, trường hợp cực kỳ hung hiểm.
Nhuế Lãnh Ngọc không sợ độ cao, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng ta đây không phải thiếu chút nữa tách ra sao?”
Diệp Thiếu Dương dùng sức một chút, đem cô nhấc lên, hai người đều ngã xuống đất.
Diệp Thiếu Dương ôm Nhuế Lãnh Ngọc đè ở trên người mình, nói: “Nếu vừa rồi là vận mệnh, muốn đem chúng ta tách ra, anh đã thắng, nếu còn có lần sau, anh vẫn sẽ thắng!”
Nước mắt như hạt đậu rơi từng giọt ở trên mặt Diệp Thiếu Dương.
Nhuế Lãnh Ngọc cúi xuống, ghé vào trước ngực hắn, yên lặng nói: “Em lúc trước nói những điều này với anh, cũng không phải sợ hãi, chỉ là để anh biết... Nếu để em với anh tách ra, cho dù sống một trăm năm, cũng không có niềm vui trên đời. Hiện tại, em không biết tương lai sẽ thế nào, cho dù tương lai tan xương nát thịt.”
Cô nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: “Em cũng thấy đáng giá rồi.”
Diệp Thiếu Dương cầm tay cô, kiên định nói: “Tin tưởng anh, chỉ cần em không buông tay, không ai có thể đem em từ bên người anh cướp đi!”
Nhuế Lãnh Ngọc ghé vào trước ngực hắn.
Hai người hai tay nắm chặt, ở bên cạnh vách núi này, đắm chìm dưới ánh chiều tà cùng gió núi, nếu thời gian dừng lại, một màn này sẽ trở thành vĩnh hằng. Nếu thời gian trôi đi, một hình ảnh này, cảm giác này, cũng vĩnh viễn ở lại trong lòng hai người.
Tự thử tâm vô hối, sinh tử lưỡng côn lôn; tiếu khán phong vân quá, bất phụ thiểu niên thân.