Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 302: Chương 302: Chương 302: Tiểu quỷ khu trò chơi 1




Diệp Thiếu Dương ngồi ở trong đình, nói: “Cứ ở đây đợi một chút đi.”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Chờ cái gì, cậu chẳng lẽ không đúng dùng móng tay quỷ làm phép cái gì, đem tiểu quỷ kia tìm ra?”

Diệp Thiếu Dương bật cười nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, trên móng tay quỷ là lưu lại khí tức tiểu quỷ, nhưng không có cách nào dùng để làm phép câu hồn, nhưng khí tức mỗi con quỷ là không giống nhau, cho nên tôi đến chỗ này tìm quỷ khác hỏi một chút, có từng gặp nó ở phụ cận hay không.”

Tiểu Mã ngây ra nhìn hắn, “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Chỉ đơn giản như vậy.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nhưng có thể tìm được hay không, thì xem vận khí.”

Tiểu Mã nhìn quanh, nói: “Nhưng nơi này im ắng, ở đâu ra quỷ chứ?”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ dịch Thất Tinh Thảo cho hắn, để hắn cùng Trang Vũ Ninh đều tự phun lên, có quỷ thì gọi mình, sau đó tựa lưng nằm, nhắm mắt dưỡng thần.

Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã mê mang nhìn nhau, không biết Diệp Thiếu Dương có ý đồ gì, hắn là lão đại, hắn đã muốn ở chỗ này chờ, vậy đành phải chờ đợi.

Chờ một lần này là hai mươi phút đồng hồ, ngay tại thời điểm Tiểu Mã sắp hết kiên nhẫn, từ lối vào của khu vui chơi thiếu nhi tràn vào bảy tám đứa bé, nam nữ đều có, nhỏ nhìn qua ba bốn tuổi, lớn thì bảy tám tuổi, dọc đường líu ríu đi tới, sau khi vào khu vui chơi, đều tự tản ra, chạy về phía đồ vật khác nhau.

“Quái, đêm hôm sao lại nhiều trẻ con đến khu vui chơi như vậy?” Tiểu Mã gãi đầu hỏi.

Trang Vũ Ninh đoán: “Có thể là nhà trẻ nào đó không? Vừa tan học, cho nên cùng nhau tới đây?”

“Nhà trẻ của nhà em mới tan lớp giờ này.” Tiểu Mã nói, “Có lẽ là học lớp bổ túc vân vân.”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt lần lượt đảo qua trên thân bọn trẻ con này, nói: “Tất cả đều là trẻ con, một người lớn cũng không có, thế này cũng quá nguy hiểm, người lớn cũng thật sự là yên tâm mà.”

Vòng xoay, cối xay gió lục tục khởi động, mấy đứa bé nhỏ một chút đang chơi vòng xoay ngựa gỗ, chỗ nào trong khu vui chơi tràn ngập tiếng cười vui của trẻ con.

Một tiểu cô nương bốn năm tuổi, búi tóc sừng dê rụt rè đi đến trong đình, nghiêng đầu đánh giá Trang Vũ Ninh, nói: “Tỷ tỷ, có thể chơi với em cầu bập bênh hay không, một mình em không chơi được.”

“Được.” Trang Vũ Ninh thấy đứa bé này đáng yêu, cười đứng dậy, mới vừa đi ra khỏi đình nhỏ, Diệp Thiếu Dương từ phía sau kéo nàng một cái, nói: “Em đi thật à?”

Trang Vũ Ninh buồn bực nói: “Vì sao không thể đi, ngồi đó chẳng phải cũng là ngồi sao, em dẫn bé chơi một lúc thôi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nói mấy người thế nào đây, bọn nó đến đã nửa buổi, mấy người chưa phát hiện một chút chỗ nào không thích hợp sao?”

Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã nhìn nhau một cái, đều lắc lắc đầu.

“Rất bình thường mà, không đúng chỗ nào?” Tiểu Mã sờ đầu nói.

Tiểu cô nương đó thấy Diệp Thiếu Dương không cho Trang Vũ Ninh đi, đi tới, tức giận nhìn chằm chằm hắn, nói: “Bằng không anh chơi với em đi.”

Diệp Thiếu Dương cười, “Ừm đi, chơi cái gì?”

“Chơi cái gì cũng được, đi thôi.” Tiểu cô nương đi lên túm tay hắn, dùng sức hướng ra phía ngoài kéo đi, kết quả không chút nhúc nhích, Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn cô bé, cười nhạt.

Tiểu cô nương đột nhiên cả kinh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không quay đầu lại chạy ra khỏi đình nghỉ mát.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: “Hai người còn chưa nhìn ra vấn đề?”

Hai người vẫn lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen rồi hiểu, thường thường chỗ rõ ràng khác thường nhất, dễ bị người ta xem nhẹ nhất, lập tức phân biệt nhìn nhìn hai người, nói: “Hai người chẳng lẽ chưa chú ý tới, đồ chơi của đám trẻ con này căn bản không có ai khởi động, đã tự mình chạy?”

Câu này giống như một tia sét, đánh ở trên tâm khảm hai người bọn Tiểu Mã, hai người hóa đá ngay tại chỗ, một lát sau, quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện vòng quay, cối xay gió vân vân các thiết bị trò chơi căn bản là không có ai khởi động, đang tự vận chuyển!

Tiểu cô nương bị Diệp Thiếu Dương dọa đi kia, bởi vì tìm không thấy ai cùng nhau chơi bập bênh, dứt khoát leo lên vòng xoay ngựa gỗ, cô bé vừa ngồi lên, vòng xoay ngựa gỗ lập tức khởi động, bắt đầu xoay tròn...

Diệp Thiếu Dương nói: “Bây giờ hiểu chưa?”

Tiểu Mã hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Chẳng lẽ có quỷ đang giúp bọn nó?”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn nghẹn lời, mắng: “Cậu là lợn sao, lấy đâu ra quỷ gì giúp bọn nó, chính bọn nó là quỷ!”

Tiểu Mã nghẹn họng nhìn trân trối, miệng ngập ngừng, một câu cũng nói không nên lời.

Trang Vũ Ninh bị dọa ngã ngồi xuống băng ghế, nói: “Không có khả năng, nhiều trẻ con như vậy, chẳng lẽ đều là quỷ?”

“Em cho rằng vậy?”

Trang Vũ Ninh giật mình, nói: “Nhưng người thường không phải không nhìn thấy quỷ sao, ồ đúng rồi, em vừa rồi phun thứ kia...”

Diệp Thiếu Dương lại lấy ra một cái bình nhỏ có miệng phun, đưa cho cô: “Em đem cái này phun tiếp xem xem.”

“Đây là cái gì?”

“Dịch thảo quả, có thể thấy chân thân quỷ.”

Trang Vũ Ninh do dự một phen, hít sâu một hơi, đem bình nhỏ ghé đến trước mắt, mỗi mắt đều phun một chút, Tiểu Mã lập tức đoạt lấy, cũng phun lên một lần, mở mắt hướng mấy đứa nhỏ kia nhìn một lần nữa, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tam hồn không thấy thất phách:

Đám trẻ con đang chơi đùa kia, đại bộ phận đều thay đổi bộ dáng: mấy đứa ngồi ở trênh vòng xoay, một đứa đầu nở hoa, theo vòng xoay tròn, óc trắng xóa không ngừng chảy ra, theo khuôn mặt chảy xuống dưới.

Tiểu Mã đoán nó hẳn là bị cái gì đập vỡ đầu, một đứa bên cạnh thì toàn thân sưng phù, hai tròng mắt rũ ra bên ngoài, theo vòng xoay lên xuống, không ngừng đong đưa...

Mà hai đứa đang chơi xe nhún, một đứa trước ngực tính cả quần áo cùng nhau lõm xuống, hai cánh tay biến hình vẫn có thể nắm tay lái, lái xe nhún va chạm với đối thủ, phát ra tiếng cười ngây thơ.

Chỉ có tiểu cô nương kia nhìn qua giống người thường, đôi mắt hai người bọn Tiểu Mã theo vòng xoay ngựa gỗ xoay vài vòng, mới phát hiện trên cổ cô bé có một vết máu, nhắm chừng là vết thương trí mạng.

Trang Vũ Ninh nào từng gặp loại trường hợp này, bị dọa thê thảm biến sắc, run rẩy vòng qua bên người Diệp Thiếu Dương, túm lấy cánh tay hắn, nhìn qua lúc nào cũng có thể ngất đi.

Tiểu Mã trái lại vẫn ổn, trong lòng kinh ngạc lớn hơn sợ hãi, lẩm bẩm: “Thật sự đều là tiểu quỷ à, chúng ta bây giờ nhìn thấy... Đều là bộ dáng bọn nó trước khi chết?”

“Cậu nói xem?” Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười.

Tiểu Mã giật mình, nói: “Nhưng... Vì sao toàn bộ tiểu quỷ đều là đột tử, thế này cũng quá khéo đi.”

“Đi bệnh viện còn đều là bệnh nhân đó.” Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Nếu không chết non, trẻ con đều đã trưởng thành, cũng sẽ không là tiểu quỷ nữa.”

“Không phải, ý tứ tôi là... Đứa nhỏ chết non, đại bộ phận đều là nhiễm bệnh chứ, nhưng bọn này không phải bị đập chết, thì là...” Ánh mắt Tiểu Mã chuyển qua trên thân tiểu quỷ toàn thân phù thũng, như bột bánh bao lên men kia, “Đây là chết đuối à? Sao không có một con quỷ nào là nhiễm bệnh chết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.