Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 304: Chương 304: Chương 304: Tiểu quỷ đánh nhau




Trang Vũ Ninh tuy trên tâm tính đã tiếp nhận đám quỷ này, nhưng thật sự nhìn thấy từng khuôn mặt khủng bố, vẫn cảm thấy rất sợ hãi, hơn nữa một lần này đám tiểu quỷ cùng nhau đi qua, khung cảnh nhìn cực kỳ kinh sợ, Trang Vũ Ninh sợ tới mức hướng trong lòng Diệp Thiếu Dương chui vào.

“A, đừng đừng.” Diệp Thiếu Dương vội từ trong ba lô lấy ra một lọ nước phèn chua, bảo Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã rửa đi dịch thảo quả trên mắt, lại một lần nữa phun chút Thất Tinh Thảo dịch, mở mắt nhìn, lại giống với lúc trước, nhìn thấy chỉ là một đám trẻ con bộ dáng hàm hậu đáng yêu.

Trang Vũ Ninh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tuy đã từng thấy chân thân của bọn nó, nhưng không nhìn thấy mà nói, tâm lý cảm giác vẫn sẽ tốt hơn chút.

Đám nhỏ kia tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, tiểu cô nương đem móng tay quỷ trả lại cho Diệp Thiếu Dương, nói: “Đại pháp sư, chúng ta đều ngửi rồi, cái này đại khái là mùi trên người một tiểu quỷ tên là A Tinh...”

Cô bé còn chưa dứt lời, một đứa bé trai để đầu nấm nói, “Không phải A Tinh, là của lão Giang, mùi này ta nhớ rõ.”

“Ngươi sai rồi, chính là A Tinh!” Bên cạnh một đứa bé trai đeo kính đẩy nó một cái, nói.

Đứa đầu nấm nổi giận, nói: “Ngươi nói chuyện thì nói, đẩy ta làm gì!”

“Ngươi chỉ lầm đại pháp sư, đẩy ngươi một cái có làm sao, ngươi cũng không phải chưa từng đẩy ta.” Nói xong đẩy nó một cái nữa.

Hai người liền ở trước mặt đám người Diệp Thiếu Dương đánh nhau, hai tiểu nha đầu tiến lên khuyên can, tiểu quỷ còn lại đều tiến lên ồn ào, đùa giỡn.

Chỉ thấy đứa đeo kính túm tóc của đứa đầu nấm, dùng sức giật, hung hăng đem đầu nó giật xuống.

“Trời ạ!” Trang Vũ Ninh kêu lên sợ hãi, trong lòng Tiểu Mã cũng rét lạnh một trận.

Diệp Thiếu Dương không chút phản ứng, khoanh tay tiếp tục xem, ngẫu nhiên xem tiểu quỷ đánh nhau cũng rất vui.

Sau khi đầu bị nhổ xuống, thân thể đứa đầu nấm không những không có việc gì, ngược lại túm lấy bả vai thiếu niên đeo kính, một bàn tay cắm vào trong bụng nó, lúc lôi ra, trong lòng bàn tay nắm một trái tim nóng hầm hập, dùng sức bóp chặt, một dòng máu đen lập tức chảy ra.

“Nhanh lên, đem đầu trả lại cho ta!” Thanh âm từ trong miệng cái đầu bị đứa bé đeo kính ôm lấy phát ra.

“Ai u, ai u, đừng bóp tim của ta, mau đặt về đi!” Thiếu niên đeo kính thống khổ kêu lên.

“Ngươi đem đầu ghép lại cho ta trước!” Đầu nấm tiếp tục bóp trái tim nó.

“A a, đem tim cho ta trước!” Thiếu niên đeo kính quát to lớn tiếng, một tay ấn cái đầu kia, hai ngón trỏ và giữa của một tay khác dùng sức đâm vào trong hai hốc mắt của đầu nấm, ‘Phốc’ một tiếng, mắt phát nổ, một chất lỏng đen đỏ giao nhau phun ra.

Lần này đứa đầu nấm cũng lớn tiếng kêu đau, lại đem trái tim kia bóp chặt hơn, thiếu niên đeo kính cũng đem ngón tay quấy qua lại ở trong hốc mắt của nó, hai người đều kêu đau oa oa.

Cảnh này nhìn qua đã tanh máu lại quỷ dị, Trang Vũ Ninh gắt gao cau mày, cả người run rẩy, “Thiếu Dương ca, cái này...”

“Chỉ là đùa giỡn mà thôi, không có việc gì không có việc gì.”

“Chỉ là đùa giỡn...” Trang Vũ Ninh nhìn thảm cảnh trước mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngươi không thể dùng tình huống con người để cân nhắc, quỷ chỉ cần hồn thể bất diệt, thân thể mặc kệ chịu thương tổn thế nào cũng có thể phục hồi như cũ, bằng không làm sao tiến hành thuật biến hóa.”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, trong lòng đã tiếp nhận, chỉ là thị giác kích thích quá mức mãnh liệt, vẫn đang cực kỳ không khoẻ.

Diệp Thiếu Dương thấy tình cảnh này, đi qua, đá một cước ở trên thân hai đứa, nói: “Đừng quấy nữa, dậy nói chính sự cho ta!”

“Đại pháp sư đã lên tiếng, đứng lên đi!” Bên cạnh một tên tiểu quỷ lớn chút xông lên, từ trong tay thiếu niên đeo kính đoạt lấy đầu người, giống như bóng đá một cước đá bay ra ngoài, ở không trung kéo một vòng lại bay về, tự động rơi ở trên cổ đầu nấm.

Đầu nấm nhanh chóng đem trái tim ném cho thiếu niên đeo kính, hai tay ôm đầu, lắc lư vài cái, đặt thẳng vị trí, hướng phía dưới nhấn một cái, miệng vết thương hiện lên một tia sáng, vết thương lập tức biến mất, khôi phục trơn bóng.

Thiếu niên đeo kính cũng đem trái tim mình nhét trở về, day day, cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Hai đứa nhỏ uể oải nằm ở trên đất, không nhúc nhích.

“Mau nói cho ta biết, chủ nhân cái móng tay quỷ này, rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương từ trên mặt đám đông tiểu quỷ đảo qua, hỏi.

“Hẳn chính là A Tinh.” Tiểu cô nương nói, “Là một con quỷ nhân gian có quỷ thân, ngụ ở phụ cận, hình như là bị người ta vứt bỏ, có thời gian cũng đến bên này chơi.”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã hai người nhìn nhau, mắt đều sáng lên.

“Nó ở nơi nào, dẫn ta đi qua.” Diệp Thiếu Dương nói, “Sau khi xong việc, đốt cho mỗi người các ngươi ba xấp tiền giấy, mười cây hương nến.”

Mấy đứa nhóc lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hai đứa “bị thương” trên mặt đất lăn lông lốc bò dậy, hướng Diệp Thiếu Dương reo lên: “Đại pháp sư, ta dẫn ngươi đi!”

Tiểu quỷ lớn một chút lúc trước lập tức trừng mắt nhìn hai đứa một cái, nhíu mày nói với Diệp Thiếu Dương: “Nhưng Qua Qua đại ca còn chưa đến, chúng ta cần ở đây chờ hắn.”

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, “Qua Qua là ai?”

“Là lão đại của chúng ta, hắn quen quỷ sai, mỗi lần đều là hắn dẫn chúng ta đi lên, bảo chúng ta chơi ở đây, hắn yêu cầu chúng ta không được rời khỏi khu vui chơi, nếu chúng ta làm trái, hắn lần sau sẽ không mang chúng ta lên đây.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, âm thầm gật đầu, tiểu quỷ hoàn dương, khẳng định là có một kẻ cầm đầu, người này còn biết hạn chế bọn nó hành động, là đứa biết quy củ. Liền hỏi: “Bản thân hắn đi đâu, khi nào trở về?”

Tiểu cô nương chu mỏ nói: “Hắn không cho chúng ta đi ra ngoài chơi, nhưng bản thân mỗi lần đều đi ra ngoài đi dạo, đại khái nửa canh giờ sẽ trở về, đại pháp sư ngươi nếu không vội thì chờ một lát.”

“Ta biết rồi, các ngươi tiếp tục chơi đi.” Diệp Thiếu Dương nói xong, gọi hai người bọn Tiểu Mã trở lại trong đình nghỉ mát, chờ đợi con quỷ tên “Qua Qua” kia trở về.

“Tiểu Tinh bọn nó nói, là tiểu quỷ chúng ta muốn tìm sao?” Trang Vũ Ninh hỏi.

“Có khả năng, nhưng cụ thể vẫn phải gặp mặt mới biết được.” Diệp Thiếu Dương trả lời.

Trang Vũ Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: “Gặp mặt làm sao xác nhận đây, chúng ta lại không biết quỷ Tiểu Oánh nuôi rốt cuộc bộ dạng thế nào, cũng không có tranh ảnh nào cả.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh đương nhiên là có cách.”

Đợi không đến mười phút, một trận gió lạnh từ ngoài đình nghỉ mát thổi tới.

“Lạnh quá.” Tiểu Mã lập tức khoanh chặt đôi tay.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, quay đầu hướng rừng cây nhỏ nhìn lại, hơi nhíu mày, quỷ khí... Mạnh như vậy?

Một cái bóng người từ trong rừng cây lảo đảo đi ra, nương ánh trăng, có thể thấy tướng mạo nó, là đứa bé trai sáu bảy tuổi, mặc một cái áo bó nhỏ thân đối vàng nhạt, quần vải bông, bộ dạng ngây ngô. Diệp Thiếu Dương vừa thấy bộ dạng của nó, trong lòng nhất thời toát ra một loại cảm giác quen thuộc, tựa như từng gặp ở nơi nào?

Đứa bé này vừa đi ra, đám tiểu quỷ kia lập tức như ong vỡ tổ nghênh đón, như đứa nhỏ nhìn thấy người lớn hoan hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.