Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh chấn động nhìn nhau.
“Ý cậu là nói, có pháp sư đang lợi dụng nó để rình coi chúng ta?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Huyết Ô phối hợp Đại Nhãn Quỷ, một phụ trách ẩn hình, một phụ trách nhìn trộm, pháp sư này vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.”
Tiểu Mã mắng: “Đệch, về sau tắm rửa phải chú ý.”
Trang Vũ Ninh thở dài nói: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, em thực không dám tin trên đời có loại sinh vật thần kỳ này tồn tại.”
“Nó vốn không thuộc về dương gian, Quỷ Vực có rất nhiều yêu vật kỳ quái, thế này căn bản đã tính là gì.” Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, phân tích, “Hiện tại càng có thể xác định, người âm thầm phá rối, muốn gia hại em, là một pháp sư, hơn nữa chỉ dựa vào hắn dùng ba chiếc lông Huyết Ô đã có thể làm phép một điểm này để xem, pháp lực hắn rất mạnh, vượt xa pháp sư bình thường.”
Hai hàng lông mày của Trang Vũ Ninh gắt gao nhíu lại với nhau, thất thần thở dài: “Em từ bao giờ đắc tội một nhân vật lợi hại như vậy.”
“Em đại khái không đắc tội bản thân hắn, nhưng có một số pháp sư, là nguyện ý bán mạng vì tiền.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nhưng đối thủ mạnh như vậy, thu của em ba mươi vạn thực có chút ít.”
Trang Vũ Ninh vừa nghe lời này liền cuống lên, túm chặt tay hắn, tội nghiệp nói: “Thiếu Dương ca anh nhất định phải giúp em, tiền dễ nói mà, em có thể cho thêm chút.”
“Ặc... Nói giỡn với em thôi.” Diệp Thiếu Dương vội vàng đem tay từ trong tay nàng rút về.
Tiểu Mã chỉ chỉ Đại Nhãn Quỷ, nói: “Thứ này còn chưa giải quyết đâu, Tiểu Diệp Tử cậu còn có thời gian nói giỡn, nhưng kỳ quái a, thứ này vì sao một mực co rúm ở đó, ngay cả chạy cũng không biết?”
“Tôi đã nói rồi, lá gan nó rất nhỏ, nó bị một đòn của tôi phá quỷ thân, biết chạy trốn là vô dụng.” Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt nó, nghiêng đầu nhìn nó, nói: “Ta biết ngươi cũng là bị hiếp bức, ta cũng coi như đã cứu ngươi, tới từ đâu, về nơi đó, thế nào?”
Đại Nhãn Quỷ sửng sốt một phen, đại khái là không nghĩ tới mình còn có cơ hội sống sót, gật đầu như gà con mổ thóc, Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một tờ Dẫn Hồn Phù, đang muốn dán tại trên người nó, Đại Nhãn Quỷ đột nhiên nhảy ra một bước, dùng sức xua tay.&“Sao vậy?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi.
Đại Nhãn Quỷ giống con khỉ ngựa ngồi dưới đất, mở cái miệng rộng, một mảnh vỡ long lanh màu lam sáng từ trong khoang miệng bay ra, hướng Diệp Thiếu Dương từ từ bay tới.
“Cái gì, ngươi muốn nhận chủ!” Diệp Thiếu Dương kinh hãi.
Đại Nhãn Quỷ dùng sức gật đầu.
Hồn tinh đã xuất, mình nếu không tiếp thu mà nói, sẽ héo rũ, Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, vươn bàn tay, nâng hồn tinh. Hồn tinh lập tức hóa thành một ánh sáng nhu hòa, thấm vào trong làn da lòng bàn tay hắn.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói với Đại Nhãn Quỷ: “Được rồi, ngươi đi Quỷ Vực đi, thành thật ở đó đừng làm việc xấu, ta tương lai nếu xuống Quỷ Vực, sẽ đi tìm ngươi.”
Đại Nhãn Quỷ gật gật đầu, hóa thành một làn khói bay vào trong linh phù, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Qua một hồi lâu, Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi: “Nhận chủ là có ý tứ gì? Thứ đó lại là cái gì?”
“Nhận chủ, chính là làm quỷ phó của tôi. Cái kia là hồn tinh, một món đồ chỉ có trong cơ thể âm sinh chi quỷ, sau khi cho tôi, tôi có thể triệu hồi nó bất cứ lúc nào, đương nhiên, tôi phải đi Quỷ Vực trước mới được.”
Tiểu Mã ngẩn người, nói: “Tôi nhớ rồi, lúc ấy thủy quỷ Hà Cơ kia cũng đem hồn tinh cho cậu, nói như vậy cũng là nhận chủ rồi? Nhưng Đại Nhãn Quỷ này vì sao phải nhận cậu làm chủ nhân? Bởi vì cậu cứu nó lại đưa nó về Quỷ Vực?”
“Cái này chỉ là một mặt, chủ yếu nhất...” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Nó thấy tôi lợi hại, muốn nhận tôi làm lão đại, tương lai nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm, tôi có lẽ còn có thể cứu nó.”
Tiểu Mã nghe xong không biết nói gì, thời buổi này, ngay cả quỷ cũng biết đưa phong bì.
“Nhưng cậu vẫn lãi rồi, pháp sư kia vốn là phái nó đến đối phó cậu, không ngờ cậu ngược lại đem nó lôi kéo, hắn tổn thất lớn rồi.”
“Đấu pháp vốn chính là một ván cờ, hắn chẳng qua là tổn thất một con Đại Nhãn Quỷ, nếu tôi chưa thể phát hiện Huyết Ô, hành động của chúng ta sẽ chịu giám thị, hậu quả phi thường nghiêm trọng.”
Tiểu Mã suy nghĩ một phen, nói: “Nhưng cậu vì sao vội đưa nó đi như thế, nó là pháp sư thần bí kia phái tới, tự nhiên cũng sẽ biết hắn ở chỗ nào, có thể dẫn chúng ta đi qua mà?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Pháp sư kia không phải kẻ ngốc, ở lúc tôi ra tay, hắn đã sớm chặt đứt thần niệm ở trong cơ thể Đại Nhãn Quỷ, thứ này chỉ số thông minh cũng thấp, căn bản không hỏi ra được đầu mối, bằng không còn cần cậu nói.”
Nói xong câu đó, ba người đều lâm vào trầm tư, đều tự cân nhắc chuyện khác nhau. Một lát sau, Trang Vũ Ninh khẩn trương nhìn quanh, “Trong nhà... Sẽ không còn có thứ đó chứ?”
“Đại Nhãn Quỷ và lông vũ Huyết Ô cũng không phải rau cải trắng, hắn nào có nhiều như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, nhưng nghĩ một chút, tính toán cho sau này, vẫn lấy một lọ nước, dùng lực lượng phù chú kích phát thành hơi nước, ghé qua từng phòng kiểm tra một lần.
Sau khi xác định không có bất cứ dị thường gì, tìm Trang Vũ Ninh đem gương trang điểm to nhỏ trong phòng đều vơ vét lại, Diệp Thiếu Dương tự mình đi đến trên ban công tầng đỉnh, lợi dụng La Bàn Âm Dương đo lường tính toán, chọn ra vị trí tứ thần, dùng chu sa tơ đỏ buộc ở trên gương bốn phía, phân biệt treo ở bốn chỗ này.
Sau đó hơi điều chỉnh góc độ một phen, lúc này mới trở lại mặt đất, tới ngoài cửa lớn, đem bát quái kính của mình đặt trên khung cửa, một trận pháp đơn giản nhưng châm chích rất mạnh bố trí hoàn thành.
“Như vậy tất cả quỷ yêu sẽ không vào được có phải không?” Tiểu Mã ghé lên, tò mò hỏi.
“Sao có thể, tứ giác kính này chủ yếu là nhằm vào Huyết Ô, trên tay kẻ kia có ba cái lông vũ Huyết Ô, có lẽ còn có nhiều hơn nữa, đề phòng một chút.”
Tiểu Mã gãi gãi đầu, “Cậu vì sao không bày một cái trận pháp hoàn mỹ, đem biệt thự triệt để phong tỏa, tất cả quỷ yêu đều không vào được?”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Theo tôi lâu như vậy, ngay cả thường thức cơ bản này cũng không hiểu. Trận pháp, dựa vào là khí tức lưu thông để duy trì, có khí lưu, thì có mắt trận, có mắt trận thì có cách phá giải, căn bản không có trận pháp nào hoàn mỹ.”
“Thật thâm ảo.” Tiểu Mã bĩu môi.
Trở lại phòng khách đợi một lúc, có người ở bên ngoài ấn chuông cửa.
“Đại khái là Vũ Tình tỷ, tôi đi.” Diệp Thiếu Dương xuyên qua hành lang, mở ra cửa phòng nhìn thoáng qua, thật sự là Tạ Vũ Tình, nhưng đêm nay nàng... Có chút khác?
Đêm nay nàng không mặc cảnh phục, mà là mặc một bộ đồ sát người màu trắng, dáng người hoàn mỹ được thể hiện ra, mái tóc quán lên cũng gỡ ra buông ở trên đôi vai, trên mặt cũng đã trang điểm tỉ mỉ, trang điểm thanh đạm vừa đủ, nhìn qua phi thường tươi đẹp, một tia mùi thơm như có như không từ trên người nàng phát ra.
Diệp Thiếu Dương một tay kéo cửa, ngơ ngác nhìn.
Tạ Vũ Tình mỉm cười, nói: “Nhìn cái gì, chưa bao giờ thấy mỹ nữ?”