Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 313: Chương 313: Chương 313: Tiệm thuốc Đông y quỷ dị 3




“WC ở bên trái đường nối, bên cạnh còn có một gian tạp vật nhỏ, bên trong có cái giường, nhắm chừng là chỗ lão quỷ đó ngủ, đúng rồi, quỷ thi ngủ sao?”

“Không ngủ, đừng nói thứ vô dụng, WC và phòng tạp vật, đại khái lớn bao nhiêu?”

Tiểu Mã suy nghĩ một phen, nói: “Hai căn phòng đại khái là lớn như nhau, hai ba mét vuông đi.”

Diệp Thiếu Dương dựa theo diện tích nhà lầu nhỏ lúc trước nhìn thấy, suy tính một phen, lắc lắc đầu, “Xem bộ dạng này, hẳn là không có ô gian, nhưng quỷ khí nồng đậm như vậy... Lầu một lại không có nguồn quỷ khí, không có đạo lý nha.”

Tiểu Mã đoán: “Có thể ở lầu hai hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Quỷ khí và tất cả khí tức giống nhau, chỉ có hướng lên trên hội tụ, không có hướng xuống dưới, hơn nữa tôi sau khi vào cửa đặc biệt cảm giác một phen, chỗ tiếp cận cầu thang, quỷ khí rất mỏng, trên lầu hẳn là giống Tiểu Oánh nói, là nơi cho đám người giàu có thỉnh tiểu quỷ tụ hội. Cho nên... Chỉ có một loại khả năng, quỷ khí đến từ trong lòng đất, trong ngôi nhà này có tầng hầm ngầm!”

Nghĩ nghĩ, nói: “Buổi tối hôm nay lại đến, cẩn thận kiểm tra một lần.”

Hai người ngồi xe trở lại biệt thự, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa của mình mở cửa, lập tức nghe được trên lầu truyền đến tiếng âm nhạc cùng tiếng ca.

“Hình như đang tập hát, đừng quấy rầy cô ấy.” Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói, kéo Tiểu Mã thật cẩn thận tới phòng khách, ngồi xuống ở trên sô pha.

Tiểu Mã gối đầu lên hai tay, tựa vào trên lưng sô pha, nhắm mắt lại, rất thích ý nghe tiếng ca, mê mẩn nói: “Ở trong nhà của Vũ Vũ, nghe Vũ Vũ hát tặng ngay tại chỗ, đãi ngộ này... Quả thực giống như nằm mơ.”

“Vậy thì bớt nói nhảm, nghe là được.” Diệp Thiếu Dương cũng bị tiếng hát hấp dẫn, âm nhạc rất thư giãn nhẹ nhàng, làm cảm xúc của người ta trầm tĩnh lại. Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nghe hết một bài hát, thừa dịp khoảng trống đổi bài, tán gẫu với Tiểu Mã: “Cậu và Vương Bình thế nào, sao gần đây không thấy cậu hẹn hò, cũng không gửi tin ngắn như thế nào?”

“Tôi cũng muốn tìm cô ấy, nhưng cô ấy gần đây cần thi một cái bằng gì đó, cần chuyên tâm đọc sách, tôi không muốn quấy rầy cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Sau khi thi xong thì làm sao?”

“Cái gì làm sao?”

“Chính là kết hôn ấy.”

“Còn sớm, còn chưa từng gặp người lớn hai bên đâu, hơn nữa tôi cũng chưa có nhà, lấy cái gì kết hôn?”

Nói đến đây, Tiểu Mã cười hắc hắc, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Cậu nên nhận việc nhiều chút, để tôi theo sau cậu kiếm nhiều tiền chút.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Cậu thật sự tính một mực làm đồng tử cho tôi?”

“Có cái gì không tốt. Đừng lải nhải những cái này, cậu điều tra cũng điều tra rồi, một bước tiếp theo làm như thế nào?”

Nói đến đây, Tiểu Mã cười hắc hắc, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Cậu nên nhận nhiều việc chút, để tôi theo sau cậu kiếm nhiều tiền chút, góp tiền mua nhà, sớm ngày kết hôn, lập gia đình làm giàu...”

“Đệch, ngươi đem bắt quỷ coi thành cái gì rồi!” Diệp Thiếu Dương giận dữ.

Lúc sắp giữa trưa, Trang Vũ Ninh dừng tập hát, xuống đến lầu một, mới biết được hai người bọn Diệp Thiếu Dương đã trở lại, gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm.

Vừa ăn cơm, Diệp Thiếu Dương vừa kể ra tính toán ban đêm thăm dò tiệm thuốc Đông y, Trang Vũ Ninh nghe xong, khẩn trương nói: “Thiếu Dương ca, các anh phải thật cẩn thận đó!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không phải bọn anh phải thật cẩn thận, em cũng phải cẩn thận.”

“Em?” Trang Vũ Ninh giật mình, đột nhiên ý thức được cái gì, “Ý tứ của anh... Em cũng cần đi?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu để em nhìn thấy Kumanthong kia lúc trước, em còn nhận ra chứ?”

“Đương nhiên, mỗi con Kumanthong đều không giống nhau, em liếc một cái là có thể nhận được.”

“Vậy thì được.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Là như vậy, nếu tiệm thuốc Đông y thực có tầng hầm ngầm, rất có khả năng là một kho hàng đặt Kumanthong, bởi vì tiểu quỷ nhiều, cho nên mới sẽ có quỷ khí nồng đậm như vậy, chúng ta buổi tối đi thăm dò một phen, tiểu quỷ của em nếu ở đó, anh diệt nó ngay tại chỗ, đương nhiên, đây chỉ là giả tưởng của anh, em đừng ôm hy vọng quá lớn.”

Trang Vũ Ninh liên tục gật đầu, “Em nghe Thiếu Dương ca an bài, chỉ là... Em muốn có chuẩn bị tâm lý trước, sẽ có nguy hiểm sao?”

“Cái này, anh cũng không biết, dù sao hai người chỉ cần nghe anh an bài, hẳn là không có việc gì.”

“Hẳn là...” Trang Vũ Ninh lẩm bẩm.

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem kế hoạch hành động của mình nói cho cô. Tạ Vũ Tình sau khi nghe xong, suy nghĩ một phen nói: “Thủ đoạn đối phó quỷ quái của cậu chị thật ra không sợ, nhưng nhỡ đâu thực có tầng hầm ngầm, hơn nữa là sào huyệt gì đó mà nói, đám người Hồ Uy khẳng định sẽ có phòng bị đi, nhỡ đâu hành động của các cậu bị phát hiện, bị bọn họ chặn ở trong tầng hầm ngầm, chẳng phải là rất nguy hiểm?”

“Không hổ theo tôi lâu như vậy, chỉ số thông minh có chút nâng cao.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, không đợi nàng phát hỏa, nói tiếp: “Cho nên tôi muốn tìm chị hỗ trợ, chờ sau khi tôi đi xuống, có thể tìm hai người ở phụ cận giám thị một phen hay không, nhỡ đâu có người đi xuống, giúp tôi ngăn một chút, miễn cho tôi thực để cho người ta chặn ở trong tầng hầm ngầm.”

“Biết rồi, chị an bài. Chị hiện tại ngay tại phụ cận con phố đó giám thị tiệm thuốc Đông y.”

Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “Giám thị được cái gì chưa?”

“Nửa giờ trước, Hồ Uy đã xuất hiện, đã vào tiệm thuốc Đông y, sau đó không qua bao lâu, một nam nhân trung niên lái Đường Hổ đem xe đỗ ở đầu phố, đi bộ vào tiệm thuốc Đông y, có lẽ là có hẹn với Hồ Uy, hai người bọn họ bây giờ còn chưa đi ra. Muốn chị phái người đi vào xem một chút hay không?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút rồi nói: “Không cần, chị cứ thủ ở đó, nếu Hồ Uy đi ra, tốt nhất có thể phái người theo dõi một phen, xem hắn đi đâu là được.”

Tạ Vũ Tình đáp ứng một tiếng, dập điện thoại.

Trở lại phòng, Diệp Thiếu Dương phác họa một phen chi tiết kế hoạch, sau đó từ trong ba lô tìm ra vài loại tài liệu, bắt đầu điều phối pháp dược. Sau khi hoàn thành, trời cũng đã sắp tối, Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh, đi ra ngoài mua mấy thứ thức ăn chín bánh bao và bia, Trang Vũ Ninh lái xe, tới phố Nam Cốc, gọi điện thoại hỏi rõ Tạ Vũ Tình vị trí, trực tiếp đi qua.

Ở một mặt khác của tường vây, là một căn nhà cao tầng đang xây, Tạ Vũ Tình ngay trong một gian phòng phôi thô của tòa nhà cao tầng này, vị trí gần ban công, bày một cái kính viễn vọng kiểu đứng, sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương tò mò tới trước kính viễn vọng, cúi xuống bắt đầu quan sát.

Bản thân trên nhà cao tầng tầm nhìn đã trống trải, lại thêm kính viễn vọng giúp, có thể nhìn thấy mọi phương vị trước sau của ngôi nhà lầu tiệm thuốc Đông y nhỏ.

Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, trực tiếp đứng dậy, hỏi Tạ Vũ Tình: “Người vào tiệm thuốc Đông y có nhiều không?”

“Căn bản là không có mấy ai, trừ Hồ Uy và thằng cha bộ dáng thổ hào kia, cũng chỉ có hai ba khách nhân đi vào, sau khi bốc thuốc lập tức rời khỏi.” Tạ Vũ Tình ghé vào trên rào bảo hộ của ban công, tiếp tục quan sát tình huống căn nhà lầu nhỏ.

Diệp Thiếu Dương đi lên hỏi: “Sao chỉ có một mình chị?”

Tạ Vũ Tình lập tức lấy ra bộ đàm, an bài nhân lực theo sau, điều tra động hướng của hắn.

“Tên mập này, hẳn là tìm Hồ Uy thỉnh tiểu quỷ, đựng trong cái túi đó tám phần là Kumanthong.” Diệp Thiếu Dương đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.