Tạ Vũ Tình nhún vai, “Cái đó ai biết, chị là cảnh sát, cậu cho dù có ý đồ cũng không dám.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất.
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, “Lại nói tôi cũng chưa từng câu dẫn cậu nha, hai người bọn cậu ở một gian phòng...”
“Là một tòa nhà, không phải một gian phòng.” Diệp Thiếu Dương sửa đúng nói.
“Không sai biệt lắm một cái ý tứ thôi.”
“Khác nhiều!” Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Một chữ sai này của chị, đem sự trong sạch của tôi và Vũ Vũ hai người đều gạt bỏ hết.”
“Ai biết các cậu sẽ không ngủ trong một gian phòng hay không?” Tạ Vũ Tình bày ra tư thái đại tỷ hiểu lòng, từng bước dẫn đường: “Cậu mới vừa vào xã hội, không hiểu lòng người hiểm ác, cậu thấy cô ấy rất đơn thuần phải không, nhưng cô ấy là lăn lộn giới giải trí, rốt cuộc bản tính cô ấy thế nào, cậu cũng không biết, đừng thấy cô ấy tuổi còn nhỏ, giả bộ đáng thương, lừa cậu loại tiểu tử ngốc này là không nói chơi...”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô, bật cười, “Tôi lại không có tiền, lừa tôi làm gì?”
“Cậu biết tróc quỷ, người ta tùy tiện hiến thân, bảo cậu ngoan ngoãn phục tùng làm việc cho cô ấy, hoặc là nói cô ấy tịch mịch, buổi tối muốn tìm người bầu bạn... Đó đó, phải không, cậu có thể cam đoan cậu không chủ động, nhỡ đâu người ta chủ động, đó là mỹ nữ như hoa như ngọc, cậu có thể giữ được?”
“Đệch, chị càng nói càng không có tiết tháo.”
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, “Chị đây là tốt cho cậu, đừng đến lúc đó tất cả kết thúc rồi, người ta đuổi cậu đi, cậu mới biết được là chơi đùa mà thôi, đến lúc đó khóc nhè...”
Diệp Thiếu Dương ‘Phốc’ một tiếng cười ra, “Sức tưởng tượng của chị quá phong phú rồi, tôi chịu không nổi.”
“Chị đây là tốt cho cậu, mới nói nhiều với cậu như vậy, không thích nghe thì biến!” Tạ Vũ Tình chà chà chân, xoay người bước nhanh rời đi.
“Được được, tôi cam đoan với chị, tôi mặc kệ cô ấy làm cái gì, tuyệt không chạm vào cô ấy được rồi chứ. Không đúng... Chị cũng không phải người gì của tôi, tôi vì cái gì cam đoan với chị?”
“Chị là đại tỷ của cậu, quan tâm cậu không được à, cậu nếu không muốn chị quan tâm, tương lai thân bại danh liệt, cũng không ai để ý cậu!”
“Ừ, tôi biết rồi.” Diệp Thiếu Dương lấy lệ, cuối cùng đem cô tiễn lên xe, lắc đầu trở về, trên đường thầm nghĩ nữ nhân đúng là nghĩ nhiều, nhưng nói ra, cô ấy cần gì quan tâm sinh hoạt cá nhân của mình như vậy, ngay cả phương diện này cũng phải nhắc nhở?
Trở lại biệt thự, dùng chìa khóa của mình mở cửa, Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng của mình, tắm rửa xong, thay một bộ áo ngủ, nằm xuống giường, đem chuyện xảy ra đêm nay nhớ lại một lần, tìm kiếm điểm đáng ngờ có thể bỏ sót trong đó.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang.
Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa, nhìn thấy Trang Vũ Ninh mặc một thân đồ ngủ màu đen, tóc ướt, cũng là vừa tắm rửa xong, trong lòng ôm một cái chăn, dùng một loại vẻ mặt đáng thương nhìn mình.
Diệp Thiếu Dương rối bời ngay tại chỗ, trái tim điên cuồng nhảy lên phốc phốc, chẳng lẽ đoạn sự việc nghe thì không có khả năng kia của Tạ Vũ Tình thật sự thực hiện rồi?
“Em đây là...”
“Tình huống đêm nay, khiến em thật sự rất sợ, cho nên em muốn xuống dưới ngủ, cách anh cũng gần hơn một chút.”
Trời ạ, thật là như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?
Diệp Thiếu Dương há hốc mồm, trong lòng bất ổn, cuối cùng nuốt nước miếng, khoát tay áo nói: “Em gái Vũ Vũ, anh có thể lý giải tâm tình của em, nhưng thế này... Thật sự không thích hợp, được rồi, em đã thế nào cũng phải tiến vào, bằng không em ngủ giường, anh ngủ sàn?”
Trang Vũ Ninh sửng sốt một phen, mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Thiếu Dương ca anh hiểu lầm rồi, em là muốn tới phòng cách vách anh đi ngủ, không phải...”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, sau đó vì lời mới rồi của mình mà xấu hổ đến muốn đập đầu chết. “Cái này... Nhưng em vì sao ôm chăn?”
“A, phòng cách vách không có chăn, em liền từ trên lầu ôm một bộ xuống, sợ anh không biết em xuống dưới, cho nên gõ cửa nói với anh một tiếng. Miễn cho anh buổi tối có việc tìm em lại không thấy.”
Diệp Thiếu Dương thê thảm không nói nên lời, lắc lắc đầu, vô lực nói, “Yên tâm đi, anh buổi tối khẳng định sẽ không đi tìm em... Ngủ ngon nha.”
Đóng cửa lại, Diệp Thiếu Dương rơi lệ đầy mặt, hận không thể tát bản thân: nơi này nhiều phòng như vậy, ngươi thế mà bảo người ta đến phòng ngươi ngủ giường, ngươi ngủ sàn, rắp tâm ở đâu? Lần này... Thật sự là mất hết mặt mũi rồi.
Nằm ở trên giường, Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy hối hận, ruột gan rối bời, cũng không có tinh lực đi phân tích điểm đáng ngờ của chuyện gì nữa, trực tiếp niệm một lần tĩnh tâm chú, xong ngủ.
Một đêm không lời, cũng chưa xảy ra cái gì.
Sáng sớm, sau khi Diệp Thiếu Dương rời giường, cảm thấy khát nước, máy uống nước ở bên ngoài, vì thế mở cửa, tới phòng khách, lúc này mới phát hiện Trang Vũ Ninh và một mỹ nữ sóng vai ngồi chung một chỗ, đang nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, mỹ nữ kia ngây ra ngay tại chỗ, giật mình nhìn qua.
“A... Vị này là Diệp tiên sinh, bạn của mình.” Trang Vũ Ninh thanh âm chột dạ giới thiệu, sau đó trái lại giới thiệu cho Diệp Thiếu Dương, “Đây là bạn tốt của em, Kiều Lệ Na.”
Diệp Thiếu Dương cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc, hướng nàng xấu hổ cười cười.
Kiều Lệ Na lại phục hồi tinh thần, cười lên ha ha, “Ai da, Vũ Vũ cậu có bạn trai từ bao giờ vậy, sao không sớm dẫn đi gặp bọn mình một chút.”
Trang Vũ Ninh xua tay, “Không đúng không đúng, cậu hiểu lầm rồi, anh ấy là...”
“Đừng giải thích, anh ấy cũng ở lại chỗ cậu rồi, còn có cái gì phải nói. Hì hì, trách không được cậu gần đây không ra khỏi cửa, thì ra đang hưởng ngày tháng ngọt ngào.”
Diệp Thiếu Dương vốn đang muốn giải thích, cúi đầu nhìn thấy áo ngủ trên người mình, cô nam quả nữ ở trong cùng căn nhà, căn bản không có cách nào giải thích.
Trang Vũ Ninh còn đang giải thích, Kiều Lệ Na lườm nguýt nàng một cái, nói: “Được rồi, mình biết cậu không dám thừa nhận, nhưng mình cũng không phải người ngoài, yên tâm đi, mình sẽ không nói ra ngoài. Được rồi, mình có chút chuyện tán gẫu muốn nói cho cậu nghe, không phải đề tài nam nhân, chúng ta đi phòng ngủ của cậu tán gẫu riêng đi.”
Hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tiểu soái ca, đem bạn gái của anh cho em mượn một lúc nha, lát nữa trả cho anh.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Trang Vũ Ninh đành phải mang Kiều Lệ Na đi phòng ngủ của mình, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tính tiếp tục đi rót nước, đột nhiên, hắn ngửi thấy được một luồng... Thi khí nồng đậm! Từ chỗ bọn họ đi qua truyền đến.
Không có khả năng là trên người Trang Vũ Ninh, cho nên... Kiều Lệ Na này là cương thi?
Lúc này, hai người đã tiến vào phòng ngủ của Trang Vũ Ninh, vừa đem cửa đóng lại.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi qua, đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng hai người rì rầm nói chuyện, quả nhiên tới gần chỗ khe cửa, thi khí càng đậm hơn, hơn nữa không phải thi khí thuần túy, nghĩ một chút, vội vàng trở lại phòng mình, vẽ một lá phù, trở lại ngoài cửa phòng của Trang Vũ Ninh, dán trên cửa, mặc niệm một lần Tẩy Oan Chú, linh phù kích hoạt, đem thi khí phụ cận hấp thụ tới từng chút một.
Mặt ngoài linh phù như bị hun khói, dần dần biến thành khí đen, đợi thi khí đi hết, Diệp Thiếu Dương đem linh phù xé xuống, trở lại phòng mình, bắt đầu cẩn thận quan sát.