Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 328: Chương 328: Chương 328: Thi du cao




Ặc... Còn là nguyên vị. Diệp Thiếu Dương vội vàng buông xuống, sợ mò ra một món nữa, không dám mò mẫm nữa, nói: “Em nhớ lại một phen đi, sau khi cô ta vào nhà, có hành động nào khác thường không?”

Trang Vũ Ninh cau mày bắt đầu nhớ lại, “Không có gì nha, cô ấy luôn ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm với em, ồ đúng rồi, trong lúc đó điện thoại của cô ấy không cẩn thận rơi xuống khe giường, cô ấy thò tay đến phía dưới, một lúc lâu mới nhặt lên được, cái này tính là hành động khác thường không?”

“Tính chứ, tính quá ấy.” Diệp Thiếu Dương xoay người bò đến dưới giường, liếc một cái liền nhìn thấy, ở dưới ván giường, vị trí tương đối với gối đầu, dính một thứ đen tuyền hình dạng viên thuốc, đưa tay cạy xuống, mềm mại có chút dính tay.

Diệp Thiếu Dương đứng lên, tới trước cửa sổ, hướng ánh mặt trời đánh giá vật nhỏ này, màu nâu đậm, bán trong suốt, nhìn qua có chút giống hổ phách, bị ánh mặt trời chiếu, thứ này toát ra một làn khói đen mờ nhạt, trong phòng bắt đầu tràn ngập một mùi thối khó ngửi.

Diệp Thiếu Dương hướng Trang Vũ Ninh cười cười, nói: “Đây là món quà chị em tốt của em tặng cho em.”

“Đây là cái gì?”

“Thi du cao, hơn nữa không phải lấy ra bình thường, là dùng loại tà thuật hun khói cằm thi thể lấy được, cho nên chứa sát khí.”

Diệp Thiếu Dương mở cửa sổ, để không khí lưu thông, nói tiếp, “Người thường nếu tiếp xúc gần gũi thời gian dài với nó, không cần tới một tuần, sẽ sát khí vào cơ thể, tinh thần con người cũng bắt đầu hoảng hốt, mất hồn mất vía, thời gian dài, ba ngọn đèn tắt hết, người sống liền biến thành xác chết biết đi.”

Trang Vũ Ninh nghe xong lời này, đặt mông ngồi lên giường, thất thần nói: “Cô ấy... Vì sao phải làm như vậy?”

“Có lẽ là vì tranh tổng quán quân với em, có lẽ là vì nguyên nhân nào khác, anh không biết, tóm lại, cô ấy là muốn hại em.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra một tờ linh phù, đem thi du cao bọc lại, dùng cương khí cảm giác một phen, trong lòng lại cả kinh, nói với Trang Vũ Ninh: “Trong này còn cất giấu tàn niệm quỷ hồn, phải xử lý thích đáng, lấy hai cái bát.”

Trang Vũ Ninh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, cầm hai cái bát sứ kích thước giống nhau trở về.

Diệp Thiếu Dương đem lá bùa bọc thi du cao bỏ vào trong bát, vẽ một tờ Thiên Hỏa Phù, ném vào, niệm một lần chú ngữ, linh phù thiêu đốt, điểm hỏa thi du cao, Diệp Thiếu Dương lập tức đem một cái bát khác úp ngược xuống, miệng bát đối xứng kín kẽ, bàn tay kẹp ở đáy bát, không ngừng niệm tụng chú ngữ, tăng tốc thế lửa Thiên Hỏa Phù.

Trong bát không có không khí, lửa bình thường không thể thiêu đốt, nhưng thiên hỏa thiêu đốt là thi khí. Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết nặng nề từ trong bát truyền đến, hai bát bắt đầu run run, như là có cái gì không cam lòng tử vong, ở bên trong liều mạng giãy dụa. Tiếng kêu thảm thiết không dứt, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Trang Vũ Ninh bị dọa lui lại hai bước, bịt tai, không dám đi nghe thanh âm đáng sợ này.

Tuy tay Diệp Thiếu Dương đè chặt đáy bát, nhưng theo hai bát chớp lên, chỗ nối vẫn có một luồng khí đen không ngừng toát ra, ở trên không hội tụ, hình thành một hư ảnh hình người, là một lão thái thái tóc bạc da mồi!

Một cái miệng không có răng há thật to, làm ra các loại vẻ mặt thống khổ dữ tợn.

Trang Vũ Ninh bị dọa dựa lưng vào tường, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào.

“Cao tuổi như vậy, thế mà lại chết bất đắc kỳ tử, oán khí còn lớn như vậy, trách không được có thể thành sát.” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình cảm khái nói. Lão thái thái kia đột nhiên dang đôi tay, hướng cổ Diệp Thiếu Dương chộp tới.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười cười, căn bản không né, cũng không phản kích, trực tiếp há mồm, hướng lão thái thái dùng sức thổi một hơi.

Khói đen hội tụ thành hình thái lão thái thái cứ như vậy bị hắn thổi tan đi từng chút một, biến mất vào hư không. Hai cái bát kia cũng lập tức dừng rung động.

Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi, cầm cái bát lật lên, Trang Vũ Ninh to gan ghé lên, nhìn thấy đáy bát có một bãi máu nửa đông nửa dính.

“Thi du luyện hóa, đây là máu quỷ bị luyện ra. Thứ tốt.” Diệp Thiếu Dương dùng một tờ phù dính, nhét vào trong một cái bình sứ nhỏ, bịt miệng lại, nhìn ngoài cửa sổ, thở dài, lẩm bẩm: “Thủ pháp giống nhau như đúc...”

Trang Vũ Ninh rất tò mò, nhưng thấy bộ dáng hắn xuất thần, liền chưa hỏi.

Một lát sau, Diệp Thiếu Dương xoay người lại, tựa vào trên cửa sổ, chậm rãi nói:

“Lúc anh được vài tuổi, gặp được chuyện giống em như đúc, kết quả thi độc vào cơ thể, lúc ấy chủ nhân phần thi du đó, là một đôi mẫu tử thi sát, sát khí so với lão thái thái vừa rồi nặng còn hơn cả chục lần, anh nếu không phải thân thể khác biệt với mọi người, sớm đã chết rồi, may mắn gặp được sư phụ anh, đã cứu anh một mạng, dẫn anh lên Mao Sơn, điều dưỡng một năm, mới rút đi toàn bộ thi độc trong cơ thể, anh cứ ù ù cạc cạc như vậy làm đạo sĩ...”

Trang Vũ Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện xưa của hắn, trong lúc nhất thời có chút nhập thần, tạm thời quên chuyện mình, nhìn hắn nói: “Không ngờ, anh còn từng có chuyện như vậy. Vậy cha mẹ người nhà của anh đâu?”

“Không nhắc những cái này nữa.” Diệp Thiếu Dương áp chế một chút cảm xúc bởi vì xúc cảnh sinh tình sinh ra, nói với Trang Vũ Ninh: “Kiều Lệ Na này, rốt cuộc là người thế nào, đem tình huống em biết nói cho anh biết.”

“Cô ấy giống với em, là sinh viên từ nơi khác tới, hai bọn em đại học năm nhất là cùng lớp, còn ở một ký túc xá, quan hệ rất tốt. Bọn em là học âm nhạc, cho nên mọi người đều thường xuyên tham gia thi đấu, thứ tự em cùng cô ấy lấy được vẫn luôn đều là tốt nhất, cô ấy ở Thạch Thành nổi tiếng như em, chỉ là anh không quá hiểu biết phương diện này.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ở trước khi quen em, anh ngay cả em cũng không biết.”

“Đối với gia đình của cô ấy, em không biết, cũng là rất có tiền thì phải, nhưng cô ấy khẳng định không phải pháp sư, em cũng chưa bao giờ biết cô ấy có lui tới với pháp sư, cho nên... Chuyện hôm nay, em thật sự cảm thấy rất ngoài dự liệu.” Trang Vũ Ninh nói đến đây, nặng nề thở dài, vành mắt đỏ lên, “Bọn em vẫn luôn là giúp đỡ nhau, không ngờ, thật sự là không ngờ, cô ấy sẽ đối với em như vậy...”

Diệp Thiếu Dương không biết an ủi người ta, vừa lúc nhìn thấy trên giường có một túi khăn giấy, rút một tờ đưa qua, Trang Vũ Ninh đón lấy, lau mắt một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Anh cầm là băng vệ sinh...”

“A?” Diệp Thiếu Dương hướng trong tay nàng nhìn thoáng qua, quả nhiên thật đúng là... Ngẫm lại trách không được cầm ở trong tay cảm giác không quá giống, lúc ấy còn tưởng là khăn giấy gì cao cấp, nhưng hình như không phải rất dày, chẳng lẽ là loại siêu mỏng trong quảng cáo nói?

Trên mặt nhất thời cảm thấy nóng rát, Diệp Thiếu Dương gãi đầu, ngập ngừng nói: “Cái kia... Anh đối với cái này không hiểu lắm, không phải cố ý.”

Trang Vũ Ninh rõ ràng đang lúc thương cảm, nhìn thấy bộ dáng hắn quẫn bách vò đầu bứt tai, vẫn nhịn không được cười một tiếng, “Thiếu Dương ca, anh thật sự rất đáng yêu.”

“Khụ khụ, tiếp tục nói chính sự đi, cái kia... Tới đâu rồi nhỉ, đúng, em hoài nghi cô ấy vì sao phải đối phó em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.