Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 337: Chương 337: Chương 337: Nhà cũ thần bí




“Hành tẩu giang hồ, ai không biết chút thủ thuật che mắt.” Trang Thái hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Đại khái tôi nói cũng không đúng, cho nên hy vọng Diệp tiên sinh có thể bộc lộ tài năng, để chứng minh ngài thật là Mao Sơn đạo sĩ, đánh mất sự nghi ngờ của tôi, tôi nhất định chân thành xin lỗi.”

Trang Vũ Ninh còn muốn cãi, Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn trở, quay đầu nhìn Trang Thái, thản nhiên nói: “Tôi hiểu tâm tình làm một người cha của ông, nhưng có hai điểm tôi phải nói rõ ràng, thứ nhất, tôi không phải hành tẩu giang hồ, thứ hai, tôi là tới bắt quỷ, không có nghĩa vụ biểu diễn cái gì cho ông, ông muốn tin hay không, tôi lấy là tiền của Vũ Vũ, không quan hệ với ông, ông tìm người đi theo cũng được, đây là chuyện của ông, chỉ cần đừng trở ngại tôi là được.”

Trang Thái không ngờ hắn sẽ trực tiếp như vậy, còn muốn nói gì, di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, từ trong túi lấy ra nhìn, là Tạ Vũ Tình gọi tới, lười lải nhải thêm với bọn họ, cũng không tránh bọn họ, tiếp nghe ngay tại chỗ.

Trong điện thoại, Tạ Vũ Tình nói một manh mối rất quan trọng: ở Trần gia thôn nhà cũ của Hồ Uy, có thôn dân không chỉ một lần từng nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong thôn, luôn ở buổi tối, một mình tiến vào trong nhà cũ phụ thân Trần Nhị Tam lưu lại.

Ngay từ đầu, thôn dân cũng từng hoài nghi trong nhà hắn có phải cất giấu bảo bối gì hay không, có người đi vào, kết quả bảo bối gì cũng không thấy được, ngược lại nhìn thấy quỷ, chuyện như vậy sau khi xuất hiện vài lần, cũng không ai dám đến gần.

“Tiểu Diệp Tử, chị vốn muốn tìm cậu cùng đi hiện trường xem một chút, nhưng chị nghĩ đến Hồ Uy, nơi rõ ràng như vậy, hẳn là sẽ không cất giấu bí mật gì đi, Hồ Uy hẳn là sẽ dự đoán được, cậu có một ngày sẽ tra tới đó đi, cho nên...”

“Không có phức tạp như chị nghĩ.” Diệp Thiếu Dương ngắt lời cô, “Ngay từ đầu, Hồ Uy căn bản không ngờ tôi sẽ tham dự vào, có một số thứ trận pháp, không phải nói chuyển thì có thể chuyển, mặc kệ nói như thế nào, tôi phải đi qua xem một chút, chị là lái xe tới đón tôi, hay là tôi đi đâu tìm chị?”

“Chị đi tìm cậu đi, chị lái xe lát nữa là tới, cậu đi cửa tiểu khu chờ chị.”

Dập điện thoại, Diệp Thiếu Dương đem tình huống đơn giản nói ra với Trang Vũ Ninh, Trang Vũ Ninh lúc này tỏ vẻ cũng muốn đi qua, Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút rồi đồng ý.

Trang Thái còn muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương không để ý đến ông, trở lại trong phòng thay quần áo, đem pháp khí nhiều hết có thể nhét hết vào trong ba lô, thắt đai lưng, lúc đi ra, Trang Thái yêu cầu mang Vô Nguyệt đạo trưởng cùng nhau đi qua.

Trang Vũ Ninh cũng khuyên nhủ: “Thiếu Dương ca, anh cứ dẫn theo bọn họ đi, Vô Nguyệt đạo trưởng cũng là cao nhân, nhỡ đâu thực có tình huống gì, ông ấy cũng có thể giúp anh một tay.”

Diệp Thiếu Dương vốn không muốn dẫn bọn họ theo, nhưng lời Trang Vũ Ninh nói cho hắn một sự nhắc nhở, Vô Nguyệt đạo trưởng này tuy giả bộ lợi hại, nhưng lề sách cùng đối với nói hào lý giải, cùng Long Hổ sơn đều đối với thượng, khẳng định không phải thần côn, ít nhất cũng phải là cái phương sĩ, tới đó vạn nhất thực gặp được cái gì tình huống, nhưng thật ra có thể lấy hắn làm vật hi sinh, vì thế đồng ý.

Bốn người đi ra khỏi cửa, tới cửa tiểu khu, Trang Thái đem xe của mình lại tới, ở ven đường đợi khoảng một khắc đồng hồ, Tạ Vũ Tình lái xe cảnh sát tới, nhìn thấy Trang Thái và Vô Nguyệt đạo trưởng, sửng sốt một phen, hướng Vô Nguyệt đạo trưởng bĩu môi, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Đây là sư phụ cậu?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất xỉu, kết quả Vô Nguyệt đạo trưởng nói một câu càng làm hắn té xỉu: “Đồ đệ của tôi cũng không có dạng này.”

Diệp Thiếu Dương lười dong dài với hắn, tiến vào xe cảnh sát, kết quả Trang Vũ Ninh cũng chen vào.

Tạ Vũ Tình chưa vội lái xe, ghé vào trên tay lái, nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chị vừa rồi nghĩ nghĩ, cho dù trong căn nhà đó thực có cái gì không kịp dọn đi, nhưng lấy tính cách cẩn thận của Hồ Uy, không có đạo lý không làm chuẩn bị, chúng ta như vậy đi qua, sẽ có nguy hiểm hay không?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Cái này tôi cũng nghĩ tới rồi, nhưng phải đi, binh đến tướng chặn đi.”

Ô tô bắt đầu chạy, Trang Vũ Ninh dùng ánh mắt áy náy nhìn Diệp Thiếu Dương, “Xin lỗi Thiếu Dương ca, mời Vô Nguyệt đạo trưởng đến hỗ trợ, là bạn của cha em, em trước đó không biết. Nhưng, nghe nói hắn ở tỉnh Giang Chiết phi thường nổi tiếng, rất nhiều phú hào tôn làm thượng khách, cha em là trả giá cao mới mời được, hẳn là rất lợi hại.”

“Lợi hại hay không, không phải nói ra, nhìn thấy rồi mới biết được.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói.

Tạ Vũ Tình liếc hắn, nói: “Đừng xem thường người ta, mặt khác, cậu cũng chưa từng thấy hắn ra tay, cậu làm sao biết người ta không bằng cậu?”

“Trong lứa chữ ‘Vô’ không có Thiên Sư, ngay cả Chân Nhân cũng chỉ có một người, không phải hắn.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, kết thúc đề tài này.

Trong ô tô của Trang Thái phía sau, hai người cũng đang thảo luận Diệp Thiếu Dương.

Trang Thái cung kính thỉnh giáo Vô Nguyệt đạo trưởng: “Theo đạo trưởng thấy, tiểu tử này có phải thần côn hay không?”

Vô Nguyệt đạo trưởng nói: “Người trong đạo môn, bàng nhiên đại khí, nếu không ngộ không ra đạo tâm, tiểu tử này cử chỉ lỗ mãng, không coi ai ra gì, nhiều nhất cũng chỉ là ngoại môn đệ tử, không đáng nhắc tới.”

Trang Thái khen tặng cười cười: “Vậy việc của con gái tôi, còn xin đạo trưởng phí tâm.”

Vô Nguyệt đạo trưởng sờ sờ cằm, “Dễ nói mà, dễ nói mà.”

Ô tô chạy một hơi đến vùng ngoại thành, hai bên đường đều là đồng ruộng, thỉnh thoảng xuất hiện một thôn trang nhỏ, Diệp Thiếu Dương tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, qua thêm khoảng hai mươi phút, ô tô dừng lại, Diệp Thiếu Dương xuyên qua cửa kính xe nhìn, ven đường là một thôn nhỏ.

“Đây chính là Trần gia trang, nhà cũ của Hồ Uy, ở đầu kia của thôn.” Tạ Vũ Tình vừa dừng xe vừa nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: “Chị biết rõ ràng như vậy, chị từng tới?”

Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, “Chuyện này có nguy hiểm, chị không thể giao cho người khác, chỉ có thể tự mình đến đây.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong trong lòng cảm động một phen.

Ba người sau khi xuống xe, xe của Trang Thái cũng dừng lại, Trang Thái và Vô Nguyệt đạo trưởng cùng nhau xuống, theo phía sau ba người, dọc theo đường nhỏ duy nhất của thôn đi hướng đầu kia.

Diệp Thiếu Dương ven đường nhìn lại, thôn này không lớn, chỉ có dựa vào hai bên đường xây hai dãy phòng xá, không nhiều hộ gia đình, nhưng mỗi một tòa nhà đều rất lớn, còn kèm theo một cái sân to.

Theo đường nhỏ đi đến cuối, rẽ vòng, nhà cửa phía trước càng lúc càng ít, khoảng cách cũng trở nên thưa thớt, Tạ Vũ Tình chỉ vào một dãy nhà cách đó không xa nói: “Đây là nhà cũ của Hồ Uy.”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn, là một dãy nhà gạch ngói xanh tường đỏ, còn có một cái sân nhỏ, tuy tường sân có chỗ vỡ ra, nhưng nhìn qua toàn bộ, căn nhà này cũng không tỏ ra cũ nát.

Đoàn người đi đến trước mặt, phát hiện sân có cửa sắt, bên trên treo một cái khóa sắt to, Diệp Thiếu Dương ghé lên quan sát một phen, vị trí khóa mắt và móc đều rất trơn bóng, không có một chút rỉ sắt, kéo cũng kéo không ra, vì thế hỏi Tạ Vũ Tình: “Trước đó chị có đi vào không?”

Tạ Vũ Tình nói: “Không có, chị không dám tùy tiện vào.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bảo mọi người đều ở bên ngoài chờ, bản thân tới dưới tường vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.