“Mọi người ở đây chờ, đừng tiến vào trước.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương cất bước đi vào, nghe thấy có tiếng bước chân, quay đầu nhìn, là Vô Nguyệt đạo sĩ, tay cầm một cái phất trần, khẩn trương.
Diệp Thiếu Dương lười để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn, bởi vì cửa sổ đều bị bịt, trong phòng một mảng tối đen, hầu như cái gì cũng không nhìn thấy.
Diệp Thiếu Dương trở lại bên ngoài, dùng chùy sắt đem cửa sổ hai bên trái phải đập vỡ toàn bộ, lại về trong phòng, lần này ánh sáng tốt hơn nhiều, đưa mắt nhìn lại, trước mặt là một gian phòng khách nhà nông rất bình thường, đặt một cái bàn ăn, bốn cái ghế, đều phủ một tầng bụi thật dày, sàn là bùn đất, cũng tích đầy tro bụi, nhưng bên trên có một số dấu chân hỗn độn, một cái kéo dài đến căn phòng bên trái.
Diệp Thiếu Dương theo dấu chân, đi vào gian phòng đó, đây là một gian phòng ngủ, trong phòng chỉ đặt một cái giường cùng tủ.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương liếc một cái dừng ở trên ngăn tủ, đưa tay phất đi tro bụi, nhìn kỹ, ngăn tủ cũng là Âm Trầm mộc tạo ra, vì thế đưa tay kéo cửa tủ, hướng bên trong nhìn lại, nhất thời ngây người:
Ngăn tủ tổng cộng có ba hàng, tràn đầy đều là Kumanthong đã làm sẵn, như một đám người tí hon ở bên trong. Diệp Thiếu Dương lục tục lấy ra mấy con, cảm giác một phen, đều là để trống chưa có tiểu quỷ vào ở, vì thế gọi Trang Vũ Ninh tiến vào, kết quả trừ bí thư chi bộ thôn kia, mọi người đều đi vào theo.
Nhìn thấy những Kumanthong này, mọi người ngây ra ngay tại chỗ.
Diệp Thiếu Dương đốt một cốc nến Trường Minh (loại nến sáng được lâu), đặt ở bên cạnh ngăn tủ, nói với Trang Vũ Ninh: “Nhìn kỹ xem, có con nào bộ dạng không sai biệt lắm với Kumanthong của em hay không?”
Trang Vũ Ninh nhìn từng con một, cuối cùng chỉ vào một con, nói: “Bộ dáng con này có chút giống, nhưng không phải toàn bộ, ừm, không phải.”
Diệp Thiếu Dương đem Kumanthong kia ôm ra, nhìn ngũ quan, là bộ dáng một đứa bé trai dáng điệu ngây ngô.
“Đám người tí hon này, bộ dạng đều rất đáng yêu.” Tạ Vũ Tình ở một bên buồn bực nói, “Một chút cảm giác khủng bố cũng không có, tiểu quỷ như vậy có thể hại người?”
“Đây là Kumanthong sinh dưỡng.” Diệp Thiếu Dương vuốt ve đầu Kumanthong, nghe nghe, nói: “Đây là gỗ Tử Đàn, giá trị xa xỉ, nhưng tính thông linh kém, cho dù huyết dưỡng, tiểu quỷ tốc độ tu luyện cũng theo không kịp.”
Tạ Vũ Tình lần đầu tiên nhìn thấy Kumanthong chân chính, rất tò mò, hướng trong ngăn tủ lần lượt nhìn, than thở: “Bộ dáng đều rất đáng yêu nha, nhưng... Vì sao mỗi một con bộ dáng đều không giống nhau?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Đối với thứ này không hiểu biết lắm, tôi cũng không biết.”
Trang Vũ Ninh nói: “Em từng nghe Oánh Oánh nói, tiểu quỷ giống với người, có tính cách và sở thích khác nhau, thích cống phẩm đều không giống nhau đâu. Bộ dáng tiểu quỷ, cũng là dựa theo ngoại hình Kumanthong để làm, cho nên mỗi một cái đều khác nhau, em cũng không biết vì sao.”
“Điều này có khả năng, sinh dưỡng tiểu quỷ trước khi vào ở, đều sẽ niệm kinh tẩy đi lệ khí và oán khí, biến thành một loại trạng thái hỗn độn, quá trình cung cấp nuôi dưỡng, chẳng khác nào dần dần tạo hình, cho nên tướng mạo và thói quen cũng sẽ có khác biệt.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, cầm nến Trường Minh đi một vòng ở phòng ngủ, rồi quay về phòng khách, nhìn thấy Vô Nguyệt đạo trưởng kia còn đang xem la bàn của hắn, cảm thấy buồn cười hỏi: “Nhìn ra cái gì rồi?”
“Trong phòng này, có quỷ khí, cũng có thi khí.” Vô Nguyệt đạo trưởng nhìn chằm chằm la bàn nói.
Diệp Thiếu Dương cười, “Quỷ khí ở đâu, thi khí ở đâu?”
“Căn phòng này quá nhỏ, không quá dễ tìm ra ngọn nguồn, ta phải xem kỹ.”
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, tới một gian phòng ngủ khác, ở trên tủ đầu giường phát hiện một bộ thờ, bên trong bày một pho tượng thần, tràn ngập tro bụi, ngay cả bộ dáng cũng không thấy rõ.
Diệp Thiếu Dương đưa tay lau đi tro bụi trên thần tượng, hình tượng một đạo sĩ hiện ra.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra ba nén hương, điểm hỏa sau đó vái ba cái.
“Đây là thần tiên gì?” Tạ Vũ Tình đi tới, tò mò hỏi.
“Mao Sơn tổ sư gia, Đại Mao Quân.” Diệp Thiếu Dương đem ba nén hương cắm vào trong lư hương trước bàn thờ, kiểm tra mọi nơi một phen, nói: “Xem bàn thờ cùng lư hương này vừa bẩn vừa cũ, nhắm chừng là đồ của rất nhiều năm trước, rất có khả năng, Trần Nhị Tam chính là đệ tử Mao Sơn Bắc tông, đạo pháp của Hồ Uy, là theo hắn học.”
Diệp Thiếu Dương đem toàn bộ căn phòng đi một lần, phát hiện bồ đoàn, bao chỉ, gương bát quái các đồ dùng đạo gia, càng thêm xác định phỏng đoán của mình.
Ở trong một gian phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ, Diệp Thiếu Dương tìm được một ít gỗ Tử Đàn cùng gỗ Hoàng Dương, đoán là dùng để chế tác Kumanthong, nơi khác tất cả đều giống với gia đình nông thôn bình thường, không có khác thường. Diệp Thiếu Dương đi ra khỏi nhà, tới trong sân, Tạ Vũ Tình lập tức đuổi theo ra, hỏi: “Đám Kumanthong kia xử lý như thế nào?”
“Tùy tiện chị, mang về tương lai làm chứng cứ cũng được, nhưng phải làm xong việc rồi mới bảo người tới.” Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ sờ tường ngoài, như có chút đăm chiêu.
“Làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Diệp Thiếu Dương không đáp, xoay người tìm được bí thư chi bộ thôn một mực đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, hỏi: “Nhà Hồ Uy, không tính là đặc biệt nghèo chứ?”
Bí thư chi bộ thôn sửng sốt, không biết hắn vì sao đột nhiên hỏi cái này, vẫn trả lời: “Đương nhiên không nghèo, Trần lão hán không chỉ là thần hán, còn là đại phu trong thôn, kê đơn chữa bệnh cho người ta, gia cảnh so với hộ nông Dan bình thường giàu có hơn nhiều, nếu thật sự là quỷ nghèo, mấy hậu sinh kia cũng sẽ không cho rằng trong nhà hắn cất giấu thứ tốt.”
Diệp Thiếu Dương vừa gật đầu, vừa đi về phía gian nhà, nói: “Vậy thì đúng rồi, xem căn nhà này, dựng lên nhiều nhất mười năm, nhà hắn cũng không nghèo, không nói gạch sàn đi, căn nhà mới này, ít nhất xi măng cũng phải có chứ, vì sao vẫn là sàn bùn đất?”
Đám người Tạ Vũ Tình vừa nghe, lúc này mới chú ý tới việc hắn nói, Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Đúng vậy, đây là vì sao?”
Diệp Thiếu Dương dùng chân đạp đạp mặt đất, nói: “Cái này nói rõ, trong lòng đất nhất định có cái gì, sàn bùn đất mà nói, tiện cho đào bới, sàn xi măng lại không được.” Nói xong, ngẩng đầu hướng Vô Nguyệt đạo trưởng nói: “Đừng mân mê la bàn của ngươi nữa, quỷ khí và thi khí đều đến từ trong lòng đất.”
Mọi người chấn động, Vô Nguyệt đạo trưởng cũng sửng sốt một phen, lập tức nói: “Điều đó không có khả năng, nếu chôn ở trong lòng đất mà nói, la bàn của ta tuyệt đối có thể thăm dò ra, không có khả năng không có phản ứng.”
“Chôn quá sâu, hai luồng khí tức đều từ mặt đất trào ra phạm vi lớn, ngươi thăm dò cái gì.”
Vô Nguyệt đạo trưởng giật mình, thanh âm có chút chột dạ nói: “Là có loại khả năng này, nhưng vậy thì sao, ngươi lại không có biện pháp tìm được vị trí xác thực.”
“Ngươi có biện pháp?”
“Không có, nếu là chôn sâu mà nói, không gian nhỏ như vậy, toàn bộ pháp thuật đều không thể dùng, chỉ có thể dùng phương pháp ngốc, dùng cái xẻng từng chút một đào xuống, chung quy có thể tìm được.”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Đem toàn bộ căn phòng đều đào sâu ba mét, vậy phải đào đến ngày tháng năm nào, ngươi tới?”
Vô Nguyệt đạo trưởng hừ một tiếng, “Tìm thêm vài người, chậm rãi đào là được, dù sao cũng không có cách tốt hơn.”