Trang Thái bùi ngùi nói: “Lúc ấy, Trần Nhị Tam ở trước khi bị phế kinh mạch, từng đau khổ cầu xin tôi tha hắn, nói tuyệt đối sẽ không tìm ta làm phiền nữa, ta không thể tin được, vẫn là để vị pháp sư kia xuống tay, hắn đại khái là đối với chuyện này ghi hận trong lòng đi, cho nên ta mới nói là báo ứng. Ài, ta nào ngờ, sự tình qua nhiều năm như vậy, con hắn, thế mà lại tìm Vũ Vũ trả thù...”
Nghe xong ông kể, mọi người đều không lên tiếng. Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Trách không được, Hồ Uy phải bày ra một bố cục lớn như vậy để đối phó Vũ Vũ, thì ra không phải vì tiền, cũng không phải ngẫu nhiên...”
Tạ Vũ Tình nói: “Vẫn không đúng, Trang tiểu thư, cô không phải chủ động tìm tới Hồ Uy mua tiểu quỷ sao? Nếu thật là trả thù, hắn cũng không cần chờ tới bây giờ nha?”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Hồ Uy có lẽ thật sự chưa từng nghĩ báo thù, là Vũ Vũ trùng hợp tới Thạch Thành vào đại học, lại trùng hợp vì sự nghiệp, muốn đi mua tiểu quỷ, để Hồ Uy nhìn thấy tên họ ngày sinh tháng đẻ của cô ấy. Tôi tin tưởng... Hắn coi như đã đợi được cơ hội trả thù.”
Trang Vũ Ninh đỏ mặt, nói: “Có lẽ em đến Thạch Thành vào đại học là trùng hợp, nhưng mua tiểu quỷ, là Oánh Oánh nhiều lần giựt giây em, đây sẽ không là kế hoạch của Hồ Uy chứ. Trời ạ, chẳng lẽ Oánh Oánh là đồng lõa của hắn?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ cô ấy cũng là mơ hồ làm đồng lõa, có thể Hồ Uy là thăm dò được quan hệ của bọn em, sau đó cố ý tiếp cận cô ấy, bán ra tiểu quỷ, lại cố ý vô tình ám chỉ cô ấy tìm bạn mua cùng... Đương nhiên đây là anh đoán, chẳng qua sự tình đã phát triển trở thành cục diện này, đi tìm tòi nghiên cứu một điểm này nữa, đã không quan trọng.”
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, lông mày lại nhíu, “Nhưng, hắn cho em là Thất Bảo, Thất Bảo là tiểu quỷ bình thường, hắn cũng không nói cho em biết huyết dưỡng...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này thì phải hỏi Thất Bảo kia của em.” Nói xong, đem lá bùa Thất Bảo bám vào tìm ra, lấy tay vỗ một cái, Thất Bảo lập tức rơi xuống, ngồi dưới đất, mở to một đôi mắt to, hướng bốn phía nhìn nhìn, phát hiện Trang Vũ Ninh, lập tức muốn xông qua.
Diệp Thiếu Dương đưa tay ở giữa ngăn cản một chút, cười nói: “Tên nhóc, đừng có vội.”
Thất Bảo nhìn hắn một cái, bị dọa rụt trở về, trên mặt lộ ra bộ dáng ủy khuất cùng sợ hãi.
“Thiếu Dương ca, đừng dọa nó, nó rất ngoan.” Trang Vũ Ninh tiến lên đem nó ôm vào trong lòng, tuy ai cũng không chạm được ai.
Trang Thái có chút tức giận nhìn con gái một cái, muốn nói gì, cuối cùng chỉ thở dài.
Diệp Thiếu Dương cố ý nói: “Tiểu quỷ từng ăn thịt uống máu, cũng có thể rất ngoan?”
“Ta không có...” Thất Bảo ủy khuất giải thích, “Ta cùng mụ mụ ở chung nửa năm, chưa bao giờ ăn mấy thứ đó.”
Diệp Thiếu Dương thấy nó cũng không giống nói dối, nhíu mày nói: “Vậy cô ấy dùng máu tươi thịt sống nuôi dưỡng là ai?”
“Hẳn là... Liệt Đầu (Đầu toác).”
“Liệt Đầu?”
“Chính là quỷ anh lúc trước bị ngươi đánh bại, nó là dùng mười tấm da trẻ con may lại với nhau, đầu sẽ nứt ra, cho nên chúng ta đều gọi nó Liệt Đầu.” Trong mắt Thất Bảo thế mà lại xuất hiện sự sợ hãi mãnh liệt.
Diệp Thiếu Dương nhìn nó, nói: “Nói rõ ràng chút.”
“Chúng ta là bị đại pháp sư —— chính là Hồ Uy bắt tới, nhốt ở trong thủy tinh quan, ngay từ đầu nơi đó có hai thủy tinh quan, có mười con tiểu quỷ lệ khí quá sâu bị nhốt ở trong một cái thủy tinh quan nhỏ, chúng nó đều rất đáng sợ, về sau Liệt Đầu bị bỏ vào, nó là, nó là một đứa trẻ con thật sự, linh thân của nó, chính là thân thể của nó!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, linh thân chính là Kumanthong? Mười tấm da người may ra xác chết?
Loại tà thuật này, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói, lập tức âm thầm hít hơi lạnh, nói: “Nói tiếp.”
“Nó sau khi thức tỉnh ở trong thủy tinh quan, liền bắt những ác linh tiểu quỷ kia chém giết, mười con tiểu quỷ đó đều bị nó ăn tươi sống, hấp thu hồn lực cùng lệ khí của bọn chúng, những thứ này đều là chúng ta tận mắt nhìn thấy, về sau Liệt Đầu bị Hồ Uy mang đi, chúng ta đám tiểu quỷ này, mỗi đứa cũng bị lôi ra, phong ấn trong Kumanthong, về sau đến lượt ta, sau đó quen mụ mụ...”
Nói đến đây, nó cuộn mình ở trong lòng Trang Vũ Ninh, tuy nó là quỷ, bóng dáng là hư vô, không chạm tới thân thể Trang Vũ Ninh, nhưng nó rất hưởng thụ loại cảm giác này.
“Mụ mụ đối với ta rất tốt, ta cũng rất thích nơi này, vốn ta cho rằng có thể ở mãi nơi đây, thẳng đến có một ngày, Hồ Uy lén tới bắt ta, ta chỉ đành chuồn mất...” Nước mắt Thất Bảo chảy xuống.
“Sau đó, hắn đem Liệt Đầu bỏ vào trong Kumanthong, nó mặc dù có thân thể, nhưng có thể linh thân phân cách, Liệt Đầu ngụy trang thành bộ dáng của ta, sau khi ở chung với mụ mụ một đoạn thời gian, mê hoặc người dùng máu cung cấp nuôi dưỡng, sau đó từng chút một hiện ra bản tính...”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, chậm rãi gật đầu, thì ra Trang Vũ Ninh lựa chọn huyết dưỡng tiểu quỷ, cũng là chịu con quỷ nhỏ Liệt Đầu kia mê hoặc, một điểm này có thể chính nàng cũng không biết. Vừa nói như vậy, nàng thật ra là một người bị hại hoàn toàn. Cùng lúc đó, một vấn đề quấy nhiễu đã lâu trong lòng cũng được giải thích:
Trước đó mình một mực không nghĩ ra, vì sao một sinh dưỡng tiểu quỷ, ở sau khi chuyển thành huyết dưỡng, không đến nửa năm, đã biến thành một ác linh đáng sợ như vậy, thậm chí có thể đối kháng với mình, thì ra, chân tướng lại là như thế.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Ngươi lúc ấy không phải đã đào tẩu sao, chuyện xảy ra sau đó, ngươi là làm sao mà biết được?”
“Ta sau khi trốn đi, nấp một đoạn thời gian, lại chuồn về, liền thấy Liệt Đầu. Ta rất sợ nó, muốn nhắc nhở mụ mụ, nhưng trên người mụ mụ đã lây dính tà khí của Liệt Đầu, ta căn bản là không thể tới gần, chỉ có thể đứng xa xa nhìn, những việc này đều là ta nhìn thấy.”
Diệp Thiếu Dương dùng một loại ánh mắt uy nghiêm nhìn kỹ nó: “Ngươi hầu như không có tu vi gì, lại có thể từ trên tay Hồ Uy đào tẩu, ngươi làm như thế nào?”
“Là có một pháp sư giúp ta, nói trước cho ta biết Hồ Uy muốn tới bắt ta, ta mới có cơ hội chạy thoát, nhưng pháp sư kia dùng pháp thuật ẩn giấu bộ dạng, ta là quỷ nhãn, cho dù hắn ở trước mặt ta, ta cũng không có cách nào nhìn thấy bộ dáng hắn.”
Thất Bảo ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, “Mụ mụ cũng biết, pháp sư này luôn luôn giúp người, bảo vệ hồn tâm của người, về sau người bị Liệt Đầu mê hoặc quá lợi hại, hắn cũng không chống lại được, mới dùng một đạo phật âm đánh thức người, cho người tạm thời tỉnh táo, cảm nhận được Liệt Đầu đáng sợ, sau đó người mới đem Kumanthong vứt bỏ...”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, thì ra còn có một tồn tại âm thầm giúp đỡ như vậy, hắn đột nhiên nghĩ tới mình thu được tin nhắn, chẳng lẽ là cùng một người? Còn có, Thất Bảo nói kẻ đó đánh thức Trang Vũ Ninh, dùng là... Phật âm?
Lập tức hướng cái túi sờ soạng, muốn tìm di động, kết quả chưa tìm được.
“Ở chỗ chị.” Tạ Vũ Tình đem di động trả lại cho hắn, nói: “Cậu có phải muốn tìm số của tin nhắn kia hay không? Chị trước đó từng gọi, tắt máy không có ai tiếp.”