Hôm nay mình dùng Thiên Sư bài đánh ra dấu hiệu lá phong trên linh phù, cái này có tính là một loại tán thành đối với truyền thừa hay không? Tỏ vẻ mình chính thức tiếp quản khối Thiên Sư bài này, cho nên gọi là Thiên Sư quy vị?
Hơn nữa nghi thức này, còn là hoàn thành ở trước mặt tổ sư gia Đại Mao Quân, càng thêm có một loại cảm giác thiên quan sắc phong.
Nhưng... Mình sao lại tự dưng có ý tưởng lạ, dùng Thiên Sư bài khắc linh phù? Chẳng lẽ là trong minh minh, có một loại lực lượng đang chỉ dẫn mình?
Loại cảm giác này, chưa khiến hắn có một loại cảm giác hưng phấn trời giáng trọng trách, ngược lại có một tia mâu thuẫn nhàn nhạt.
Hơn nữa quan trọng nhất là, trong đám chúc mừng mình quy vị, trừ đạo sĩ, sao còn có một số thứ kiểu như ngưu quỷ xà thần?
Lũ quỷ yêu đó nên sợ nhất pháp thuật mới đúng, sao có thể xuất hiện ở trong đạo quan, còn có, Thanh Thiên quan kia rốt cuộc ở đâu, trong hiện thực có nơi này tồn tại hay không?
Mấy vấn đề này, ở trước mắt mình thấy đều là câu hỏi chưa lời đáp. Hắn thầm hạ quyết tâm, chờ việc trước mắt kết thúc, mình nhất định phải về Mao Sơn một chuyến, tìm Thanh Vân Tử nói chuyện này, không chừng lão già đó sẽ biết chút gì đó.
Hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương đem tượng thần Đại Mao Quân bày trên bàn, nhìn tượng thần nói: “Không biết cái gì gọi là Thiên Sư quy vị, dù sao các ngươi đừng an bài lung tung cho ta, bản thân ta thích làm gì làm cái đó, lão tổ tông, ngươi chỉ cần phù hộ ta đừng để quỷ quái giết chết là được rồi.”
Nói xong, hướng tượng thần cung kính vái một cái, lên giường đi ngủ. Hắn chưa nhìn thấy, trong hai con mắt tượng thần, một tia sáng màu đỏ nhàn nhạt hiện lên.
Sau đó cảnh trong mơ lộn xộn, đầy trời thần linh, yêu ma quỷ quái, hò hét gào rống, còn có mỹ nữ...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường rửa mặt, tới phòng khách, cha con Trang gia ngồi ở trên sô pha nói chuyện, trên bàn cơm bên cạnh bày một đống bánh bao bánh quẩy.
“Hai người ăn rồi?” Diệp Thiếu Dương ngồi ở trước bàn ăn, nói.
Trang Vũ Ninh nói: “Chưa, lão ba nói chờ anh dậy cùng nhau ăn, như vậy tỏ ra lễ phép một chút.”
“Ặc... Không cần khách khí như vậy, đều là người mình cả, tùy ý là được.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói.
Trang Thái nghe thấy câu này, lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, đều là người mình cả, người mình cả...”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương bi phẫn, mình thuận miệng một câu, lại bị ông ta chiếm tiện nghi rồi.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương bảo Trang Vũ Ninh đưa mình rời nhà, cực kỳ cẩn thận lái xe ở nội thành lượn một vòng tròn, tới trên cây cầu bên sông lần trước tách ra với Mã Thừa.
Một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên cầu, lúc Diệp Thiếu Dương xuống xe, chiếc xe đó nhấn còi một cái, Diệp Thiếu Dương liền biết đây là xe của Mã Thừa, đi qua.
Mã Thừa kéo cửa kính xe xuống, hướng Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay.
“Mã công tử...” Trang Vũ Ninh từ phía sau Diệp Thiếu Dương đi ra, có chút câu nệ nhìn Mã Thừa một cái.
Mã Thừa đánh giá nàng một lần, cười mỉm, “Ngọc nữ ca sĩ Trang Vũ Ninh.”
Trang Vũ Ninh xấu hổ cười cười. “Mã công tử đừng chê cười.”
Mã Thừa nói: “Cô qua đây có chuyện gì?”
“Ồ, không có gì, đã gặp gỡ, đến nói tiếng cảm ơn với Mã công tử, rất cảm tạ anh giúp tôi.”
Mã Thừa cười cười, “Đừng nhớ nhân tình của tôi, không liên quan tới tôi, tôi là đang giúp tiểu Diệp.” Nói xong nâng cửa kính xe.
Diệp Thiếu Dương hướng Trang Vũ Ninh khoát tay áo, ngồi vào ghế sau của ô tô. Mã Thừa lập tức lái xe.
“Nhìn thấy mỹ nữ ngôi sao, ngươi sao tuyệt không kích động, bày bộ dáng chết tiệt vậy.” Diệp Thiếu Dương thông qua gương chiếu hậu, nhìn Mã Thừa nói.
“Ngôi sao gặp nhiều rồi, cũng chỉ có vậy mà thôi.” Mã Thừa thản nhiên nói.
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, ở trong lòng mắng một câu làm bộ làm tịch.
Buông ba lô, Diệp Thiếu Dương đem đồ dùng để dịch dung đều lấy ra, đem quần áo thay trước, sau đó từ trong bình nhỏ ngâm nước thuốc lấy ra mặt nạ da người, soi gương đồng dán kỹ, sau đó đội tóc giả.
Lúc này, Mã Thừa cũng lái xe đến phố Nam Cốc, quay đầu nhìn hắn một cái.
“Không có vấn đề chứ?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Không có vấn đề, đi thôi.”
Sau khi xuống xe, hai người đi bộ hướng tiệm thuốc Đông y, trên đường Mã Thừa đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có cách nào dịch dung thành nữ nhân không?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt: “Làm gì?”
“Không có gì, cảm giác dáng người cùng khuôn mặt ngươi, giả thành em gái hẳn là rất có ý tứ, có chút tò mò, quay về đóng giả một cái cho ta?” Mã Thừa như có hứng thú nhìn hắn, nói.
Diệp Thiếu Dương bị ánh mắt này nhìn khiến toàn thân căng thẳng, mặt hàng này... Không có sở thích đặc thù gì chứ? Đã sớm xem trên báo nói rất nhiều kẻ có tiền thích đi Thái...
Lập tức vội vàng đi sang bên cạnh, giữ khoảng cách với hắn.
Trong “Dưỡng Nhân Đường”, tất cả đều giống với lần trước, quỷ thi tên là “Vương Lương” kia vẫn đang đứng quầy.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương phát hiện quỷ khí trên người nó so với trước đây đã nồng đậm hơn vài phần, xem ra gần đây tu luyện không tệ, rất dễ chịu.
Vương Lương liếc một cái nhìn thấy Mã Thừa, lập tức vẻ mặt tươi cười, mời hắn chờ, chạy bước nhỏ lên thẳng lầu, qua không bao lâu, dẫn Hồ Uy cùng nhau xuống lầu.
Hồ Uy thân thiết lại không mất chừng mực bắt đầu hàn huyên với Mã Thừa, mời bọn họ lên đến lầu hai, tới ô ngăn bởi bình phong tận cùng bên trong, tự mình pha trà, bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Hồ sư huynh, gần đây đang bận cái gì?” Diệp Thiếu Dương uống nước trà, làm bộ trong lúc vô ý hỏi.
“Chỉ việc bán hàng này, cái gì cũng là một mình ta xử lý, rất bận rộn.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Có chỗ nào cần hỗ trợ, sư huynh nhớ phải dẫn dắt tiểu đệ.”
Hồ Uy cười ha ha, “Sư đệ là người của Mã công tử, ta cũng không dám dùng, không dám không dám.”
Ba chữ “Không dám dùng” lại khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ đến chuyện dịch dung, nhìn Mã Thừa một cái, đem ghế hướng bên cạnh xê dịch.
Uống xong một ấm trà, Hồ Uy mở ra túi xách mang theo bên người, từ trong đó lấy ra một vật màu nâu nhạt, bày trên bàn trà, là một con Kumanthong.
“Gỗ Tử Đàn thượng hảo điêu khắc, đánh bóng ba lần, dầu cây Đồng trăm năm lên màu, không dối Mã công tử, Kumanthong này là bảo bối áp đáy hòm của ta, vì Mã công tử, tại hạ nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích.”
Mã Thừa cẩn thận hướng trên mặt Kumanthong nhìn lại, bị điêu khắc thành bộ dáng tiểu cô nương, chạm trổ phi thường tinh tế, rất sống động, ngay cả lông mày đều hiện ra từng chút, cộng thêm tài liệu và chế tác, chỉ cần coi là một món tác phẩm nghệ thuật, giá trị cũng không phải là nhỏ.
“Vậy thì đa tạ rồi.” Mã Thừa hướng hắn cười cười, “Chẳng qua, trong mắt Kumanthong này của ngươi vì sao chưa có con ngươi —— “
Tròng mắt Kumanthong là một mảng màu trắng, đặt ở trong ngũ quan nhìn toàn bộ, có chút quỷ dị.
Hồ Uy cười nói: “Con mắt này, chính là ngươi tự mình đến điểm, đồng tử bên trong mới có thể trở thành sủng vật của ngươi nhanh hơn.”
Mã Thừa nhíu mày, “Còn có cách nói này? Toàn bộ Kumanthong đều là như thế sao?”
“Đương nhiên không phải, nhưng một đồng tử này, bản thân là có tu vi, như vậy ngươi không cần chăn nuôi quá lâu, là có thể thông linh, cho nên cần vẽ rồng điểm mắt, để nó nhận chủ ngay tại chỗ.”
Mã Thừa liếc Diệp Thiếu Dương một cái, gật gật đầu. ”Vậy được rồi, cần làm như thế nào?”