Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 369: Chương 369: Chương 369: Khế ước lực




Cao cao tại thượng... Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, hỏi: “Nó chưa từng nói có tính toán gì?”

“Thật sự không biết, nhưng ta từng nghe Hồ Uy nói, nó có một kế hoạch phi thường to lớn, khẳng định không phải thứ gì tốt.”

“Vậy... Hồ Uy cam tâm tình nguyện làm khổ sai cho nó như vậy? Có thể đạt được lợi gì?”

Tứ Bảo nói: “Người áo trắng hứa hẹn Hồ Uy, sau khi xong việc, cho hắn một bộ phận hỗn độn chi lực, để hắn cũng bất sinh bất diệt, sau khi chết cũng không cần tránh né âm ty và pháp sư đuổi bắt, đây mới là điều hắn muốn nhất.”

“Bất sinh bất diệt...” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Trên đời căn bản là không có sinh linh bất sinh bất diệt, ngay cả vị kia của Thái Âm sơn...” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, “Nó sẽ không là đến từ Thái Âm sơn chứ?”

Tứ Bảo còn chưa mở miệng, Qua Qua từ trong ba lô thò đầu ra, nói: “Không phải, ta ở Thái Âm sơn, từ trước tới giờ chưa từng thấy nó, cũng chưa từng nghe nói.”

Tứ Bảo nhìn thấy Qua Qua, bị dọa giật mình, hỏi: “Tiểu gia hỏa này là ai?”

“Tới từ Thái Âm sơn, không quan hệ với chuyện này, để sau này lại nói cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi nói tiếp.”

Tứ Bảo buông buông tay, nói: “Ta nói xong rồi, ồ đúng rồi, về cha con Trang Vũ Ninh, đó là từng có khúc mắc với Hồ Uy, so sánh với ngươi từng đi nhà cũ của hắn, cũng biết, hoàn toàn là ân oán cá nhân, hoàn toàn không quan hệ với người áo trắng kia, vốn người áo trắng không để việc này trong lòng, nhưng từ sau khi ngươi tham dự, nó cũng không phản đối Hồ Uy đối phó ngươi, ngươi biết vì sao không?”

Diệp Thiếu Dương không mắng hắn giả thần giả quỷ nữa, lắc lắc đầu.

“Người năm đó đả thương nó, chính là sư huynh ngươi—— Đạo Phong!”

Cái gì! Diệp Thiếu Dương từ trên giường đứng bật dậy, “Đạo Phong? Chuyện là thế nào?”

“Cụ thể không biết, ta cũng là nghe Hồ Uy nói, Đạo Phong hiện tại mất tích, ngươi là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn tông, cho nên người áo trắng khẳng định muốn đem ngươi khai đao, giết ngươi cũng là Mao Sơn Thiên Sư, coi như là báo thù một mũi tên.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, trong lòng trực tiếp mắng Đạo Phong là đồng đội ngu như lợn, chỉ biết hại mình, nhưng lời Tứ Bảo nói, lại khiến hắn thoáng yên lòng, trầm ngâm nói: “Có thể bị Đạo Phong đánh bại, nói rõ người áo trắng này cũng không phải lợi hại tới cực điểm...”

Tứ Bảo hừ một tiếng nói: “Đối với sư huynh ngươi, ngươi nhắm chừng còn chưa hiểu bằng ta, ngươi có biết, hắn tuy là bài vị Thiên Sư, nhưng pháp lực hắn đã vượt xa Thiên Sư bình thường hay không?”

Qua Qua cũng hừ một tiếng nói: “Đạo Phong tính là gì, ngươi có biết, pháp lực Diệp lão đại nhà ta, cũng vượt xa Thiên Sư bình thường hay không?”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen, tiểu tử này, vậy mà có thể nhìn thấu pháp lực của mình? Trừng mắt nhìn nó một cái, nói: “Đừng nói bậy, hiện tại, ta quả thật không phải đối thủ của sư huynh ta. Nhưng người áo trắng này đã thua ở dưới tay Đạo Phong, khẳng định không lợi hại bằng hắn, ít nhất cho ta một cái tiêu chuẩn tham khảo.”

Tứ Bảo lắc đầu, “Năm đó, Đạo Phong là ở dưới sự trợ giúp của một tà linh ngàn năm, mới đánh bại người áo trắng.”

“Tà linh ngàn năm?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một cái tên, “Ngươi nói Tần Phong?”

“Tần Phong là ai? Không biết, chuyện này ta cũng không rõ, ta cũng là nghe Hồ Uy nói, dù sao là sự thật là được rồi. Sau đó, ta luôn nghĩ cách ngăn cản kế hoạch của Hồ Uy, nhưng không tìm được trợ thủ thích hợp, thẳng đến khi gặp được ngươi...”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, cười nhẹ, “Nói vĩ đại như vậy, ngươi không muốn hỗn độn chi lực gì đó?”

Tứ Bảo nhún nhún vai, “Ta nói ta là một pháp sư giàu chính nghĩa, ngươi tin không?”

“Ta tin, nhưng ta muốn biết, người giảo hoạt như Hồ Uy, có thể đem ngươi coi là tâm phúc, cái gì cũng nói cho ngươi? Những thứ hắn nói, ngươi tin hết?”

“Ta tin.” Tứ Bảo đem tay áo tay phải xắn lên, vươn đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói, “Bóp mệnh môn ta, ngươi liền biết ngay.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn nhìn hắn, sau đó nghe theo, đem ngón tay đặt ở trên mệnh môn của hắn, dùng cương khí cảm giác một phen, nhất thời trong lòng chấn động, nói: “Ngươi thiếu phách Phục Thỉ!”

Tứ Bảo gật gật đầu, “Ta đã đem một luồng hồn phách giao cho Hồ Uy, bày tỏ nguyện trung thành. Pháp sư thiếu phách Phục Thỉ, đối với tất cả đều không có ảnh hưởng, nhưng chỉ cần Hồ Uy bóp nát nó, ta lập tức chết thảm, hồn phách ngay cả âm ty cũng không đi được, cái này ngươi hẳn là rõ, cho nên, Hồ Uy mới tuyệt đối tín nhiệm đối với ta.”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu, khống chế hồn phách người ta, chẳng khác nào nắm giữ sự sống chết của người ta, thậm chí so với sinh tử còn quan trọng hơn, quan hệ đến chốn đi về của hồn phách, cho nên hắn tin lời Tứ Bảo ngay lập tức.

“Nhưng như vậy, ta càng thêm buồn bực, ngươi bị Hồ Uy khống hồn, lại quay sang giúp ta, nhỡ đâu để Hồ Uy biết, kẻ chết đầu tiên chính là ngươi.”

“Ta biết, liều một phen.” Tứ Bảo nhún vai, “Chỉ cần ngươi ở trước khi ta bại lộ giết chết hắn, từ trong cơ thể hắn lục soát hồn phách của ta, dùng Mao Sơn Thu Hồn Thuật của các ngươi đem hồn phách trả lại cho ta là được, cho nên, tất cả hy vọng đều ở trên người ngươi, ta tuy muốn làm được việc lớn này, nhưng thật sự không muốn chết đâu, ta còn chưa lấy vợ đâu.”

“Điều ngươi nói, đều có đạo lý, chỉ là ta còn có một cái hoài nghi.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, cười nói, “Ngươi bị Hồ Uy khống hồn là thật, nói tất cả cũng là thật, nhưng ta làm sao biết, ngươi không phải Hồ Uy phái tới dùng kế phản gián lừa dối ta, đào cái hố để cho ta nhảy vào?”

Tứ Bảo nhíu mày lại, nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cái này, ta thật sự không có cách nào chứng minh.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, “Được rồi, ta tin tưởng trực giác mình một lần.”

Tứ Bảo vội hỏi: “Trực giác gì?”

“Ngươi không phải người xấu, ngươi là thật tâm đến giúp ta.”

Tứ Bảo nhìn hắn, cười lên ngốc nghếch.

Ở lúc hai người nói chuyện, lão Quách đang ở trong tiệm quan tài của mình, bởi vì cãi nhau với vợ, đêm nay không dám về nhà, một mình qua đêm ở trong cửa hàng, dùng ipad xem phim ngắn, ăn ngưu tạp oa, uống Ngưu Lan Sơn, thoải mái vô cùng

Lúc ăn được một nửa, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, chỉ chốc lát thời gian đã có mưa to.

Đột nhiên cửa cuốn khẽ động, hai bóng người từ bên dưới chui vào. Lão Quách sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, là hai nam nhân một già một trẻ, thân hình hư ảo, chắp đôi tay, rất câu nệ đứng ở nơi đó.

Lão Quách liếc bọn họ một cái, tiếp tục ăn cơm, “Dã quỷ từ đâu tới, lá gan không nhỏ nha, dám xông vào chỗ ta?”

Thiếu niên không ngừng chắp tay, nói: “Đại pháp sư xin thương xót, chúng ta là tới trú mưa.”

“Đánh rắm! Các ngươi là quỷ, sợ mưa cái gì!”

Lão niên quỷ gật đầu nói: “Đại pháp sư, hắn chưa nói rõ, chúng ta là quỷ hồi hồn hôm qua thăm người thân, vừa vặn đi đến đây, gặp âm binh mở đường, không dám mạo phạm thiên uy, cảm nhận được chỗ ngài có khí tức pháp thuật, cho nên tiến vào tránh một chút, đợi lát nữa là đi...”

Lão Quách chấn động, “Âm binh mở đường? Vì chuyện gì?”

“Hắc hắc, chúng ta tiểu quỷ như vậy, nào biết việc này.”

Âm binh mở đường, bình thường đều là tróc nã tội phạm quan trọng của âm ty, chẳng lẽ lại có mãnh quỷ tà thần nào, chạy đến nhân gian?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.