Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết, đợi ta nghĩ kỹ đã.”
Tứ Bảo lại tiếp tục đẩy: “Khả thu hỗn độn... Hỗn độn, nói là người áo trắng? Vì sao là hỗn độn?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, lúc trước nghe Tứ Bảo nhắc tới hỗn độn chi lực, lại bởi một câu “vật thượng cổ” kia của Âm Khôi tướng quân, giúp hắn nghĩ tới chân tướng, sắc mặt ngưng trọng nhìn Tứ Bảo một cái, nói: “Người áo trắng có thể khống chế hỗn độn chi lực, khẳng định có liên quan với ‘hỗn độn’.”
Tứ Bảo bất mãn nói: “Ngươi đây không phải nói lời thừa sao, khẳng định sẽ không có liên quan với sợi mì!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta nói là: một trong thượng cổ tứ hung ‘Hỗn độn’!”
Tứ Bảo kinh ngạc ngây ra ngay tại chỗ, đầu lắc như trống bỏi, “Không có khả năng! Thượng cổ tứ hung, đó là truyền thuyết, cho dù ở trong truyền thuyết cũng đã sớm bị Thuấn đế hay là ai đó tru sát rồi.”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, nói: “Thượng cổ tứ hung, Hỗn Độn, Đào Ngột, Thao Thiết, Cùng Kỳ, trong đó, Thao Thiết là yêu, Đào Ngột là thú, Cùng Kỳ là tinh, Hỗn Độn là khí...
Trên điển tịch ghi lại, Thuấn đế đại chiến tứ hung, kết quả tru sát Cùng Kỳ, thu phục Đào Ngột, Thao Thiết bởi vì là bất tử chi thân, bị Thuấn đế dùng Hiên Viên Kiếm chém thành ngàn đoạn, mỗi một đoạn đều tự thành yêu, không thể hội tụ; về phần Hỗn Độn, sau khi bị diệt linh thân, hóa thành một luồng khí vô hình trong thiên địa.
Trên sách nói, trong luồng hỗn độn khí tức này thai nghén một vị đại đế, bất sinh bất diệt, tự do ngoài tam giới lục đạo, không ở trong ngũ hành luân hồi... Rốt cuộc là cái gì, trên sách cũng không nói rõ, bởi vì Hỗn Độn đại đế chưa bao giờ thật sự buông xuống.”
“Bất sinh bất diệt... Ồ, sao mà giống như người áo trắng?” Tứ Bảo vỗ đùi, “Người áo trắng là Hỗn Độn đại đế? Ngươi sớm biết truyền thuyết Hỗn Độn, vì sao không nói ra?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái: “Thứ nhất, ta với ngươi giống nhau, không tin có Hỗn Độn đại đế nào tồn tại, từ cổ chí kim cũng chưa ai từng gặp, lúc này cũng thế kỷ hai mươi mốt rồi, hà giải sắc hội, chúng ta phải làm được bất tín dao bất truyền dao, cho nên ta không tin.
Thứ hai, Đạo Phong lợi hại, nhưng ngươi cảm thấy hắn một đạo môn Thiên Sư, có thể hơn được Hỗn Độn đại đế trong truyền thuyết? Cho nên ta căn bản không nghĩ hướng phương diện này, người áo trắng cũng không có khả năng là Hỗn Độn đại đế gì.”
Tứ Bảo kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Ta bị ngươi làm hồ đồ rồi, lúc thì nói phải, lúc thì nói không phải, rốt cuộc có phải hay không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta nói nó là Hỗn Độn, chưa nói nó là Hỗn Độn đại đế, ta hoài nghi... Người áo trắng rất có khả năng là vật hỗn độn chân khí hoá sinh, có được đặc tính hỗn độn chân khí, cụ thể là cái gì, quỷ biết.”
Tứ Bảo lau mồ hôi, nói: “Quỷ cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi nói vấn đề thứ hai, là cái gì?”
“Là vấn đề thứ nhất.” Tứ Bảo cười hắc hắc, sau đó nghiêm túc nói:
“Người áo trắng, Hồ Uy, Liệt Đầu, còn có các ác linh nhốt ở trên Dung Quỷ Trụ, Hồ Uy nếu bị công kích, khẳng định sẽ đem bọn nó thả ra, những thứ này đều là đối thủ của chúng ta, chúng ta bên này... Qua Qua còn ở trong cơ thể Liệt Đầu, chỉ có hai người chúng ta, Hồ Uy trước khi chết, ta còn không thể bại lộ, phải dựa vào một mình ngươi... Xử lý những người này?”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Tứ Bảo khoát tay áo, nói tiếp: “Đừng nhắc hai thằng ngốc kia với ta, ngươi chặt đứt những sợi chỉ đỏ kia trước, sau khi mở ra trận pháp, mới có cơ hội thả chúng nó tiến vào. Chúng nó là ngu ngốc, Hồ Uy không phải ngu ngốc, sẽ không đứng nhìn ngươi làm như vậy, ngươi ít nhất phải tìm người bám trụ Hồ Uy.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói xong, ngược lại không vội mở miệng, gật gật đầu, thừa nhận hắn nói có đạo lý, bắt đầu yên lặng suy tư:
Lúc ấy, mình bên này chỉ có mình và Mã Thừa hai người, Mã Thừa hầu như tay trói gà không chặt, cho dù mình bám trụ Hồ Uy, Mã Thừa cũng không chắc có biện pháp cắt đứt tơ đỏ, đến lúc đó nhỡ đâu Hồ Uy dùng điểm pháp thuật cách sơn đả ngưu, đem Mã Thừa giết chết, Mã gia truy tra, dm, quả thực không dám nghĩ mình sẽ có hậu quả gì, cho nên, lại tìm thêm một trợ thủ...
Tứ Bảo móc điện thoại, xem thời gian, nói: “Được rồi, ta cũng cần phải trở về, Hồ Uy bảo ta mười hai giờ đi tìm hắn, xua đuổi trăm quỷ, ta phải đi rồi, việc này ngươi tự mình chậm rãi nghĩ đi.” Tứ Bảo đứng dậy, buông thõng hai tay, “Ta đem tính mạng mình giao cho ngươi, ngươi phải kiềm chế chút, nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ, đừng hại chết ta.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn đi hướng cửa sổ, hỏi: “Xua trăm quỷ, là có ý tứ gì?”
“Hôm nay là tết quỷ, quỷ khí nồng đậm, đại trận trong giếng mỏ đang hấp thu quỷ khí phụ cận, giúp người áo trắng xung trận, có không ít tiểu quỷ cũng theo quỷ khí cùng nhau tiến vào giếng mỏ, số lượng quá nhiều mà nói, dễ dàng ảnh hưởng trận pháp cân bằng, cho nên phải đuổi đi.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, trách không được trên đường nguyên thần quay về, nhìn thấy nhiều tiểu quỷ như vậy hướng phía giếng mỏ bay đi, thì ra là bị quỷ khí thúc giục, lập tức hỏi: “Các ngươi đuổi quỷ như thế nào?”
Tứ Bảo hiểu ý tứ của hắn, nói: “Yên tâm đi, Hồ Uy không cần thiết giết nhiều quỷ hồn, gia tăng tội nghiệt, ta và hắn cùng nhau ở trong khu vực khai thác mỏ mở một đạo ****, đưa chúng nó đi âm phủ là được rồi, như vậy còn tiết kiệm sức hơn chút.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, như vậy, cũng bớt việc cho mình, bằng không mình cũng không làm được thả quỷ hồn không bắt.
Tứ Bảo bò lên cửa sổ, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái thật sâu, “Ngày mai, tất cả đều trông vào ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cố ý nhún nhún vai, “Đánh không lại thì cùng chết.”
Tứ Bảo lập tức khẩn trương hẳn lên, “Ngươi đừng nói như vậy, phải đánh thắng! Ta còn chưa muốn chết!” Đảo tròng mắt, nói, “Thanh minh trước, nếu đánh không lại, ta liền hướng Hồ Uy quỳ cầu xin tha thứ, sau đó giúp hắn giết ngươi, xin hắn tha thứ, ta thực làm được đó!”
“Bại hoại!” Diệp Thiếu Dương đá một cước vào mông hắn, đem hắn đá xuống, rất nhanh phía dưới truyền đến một tiếng “A” buồn bực.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, vội vàng thò đầu nhìn lại, Tứ Bảo xoa mông từ trong vườn hoa đứng dậy, vẻ mặt thống khổ.
“Không phải chứ, ngươi còn là Thiền Sư gì đó, thân thủ kém như vậy?” Diệp Thiếu Dương giật mình nói.
“Ta không phải nguyên thần vừa về cơ thể sao, không dùng sức được!” Tứ Bảo ôm mông, khập khiễng rời khỏi.
Diệp Thiếu Dương đóng cửa sổ, trở lại trên giường, bắt đầu cân nhắc quá trình chiến đấu buổi sáng ngày mai, tuy nói có rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng nghĩ thêm mấy bộ phương án dự bị chung quy là tốt, bằng không rất có khả năng sẽ ngỏm ở nơi đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề Tứ Bảo đưa ra kia vẫn chưa giải quyết: ai đi bám trụ Hồ Uy, ai đi chặt đứt dây thừng đỏ, thả hai súc sinh kia tiến vào?
Cho nên, phải mang thêm một người đi.
Lão Quách tự nhiên là nhân tuyển thích hợp nhất, có pháp lực, từng kiến thức trường hợp lớn, nhưng vấn đề lớn nhất là —— hắn không thể xuất hiện ở trước mặt Hồ Uy, bằng không mình sẽ lộ, sau đó nghĩ đến Tiểu Mã, cũng không được:
Không nói đến Hồ Uy có biết quan hệ của Tiểu Mã và mình hay không, chỉ nói lấy thân phận địa vị của Mã Thừa, nếu mang theo sinh viên như Tiểu Mã, nhất định sẽ khiến Hồ Uy hoài nghi, cho dù đem Tiểu Mã ngụy trang thân phận, cũng vẫn không quá đáng tin...