Vu sư đứng dậy, lấy ra la bàn, ở bên dưới xoay gạt một hồi, thấp giọng hướng vu trợ nói gì đó, sau đó lệnh mấy người áo xanh nâng kiệu, nâng mình chạy về trên trấn.
“Chúng ta cũng đi đi.”
Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã xuống dốc, thấy đoàn người vu sư đi xa, vì thế tới trước cái hố đất bọn họ lúc trước làm phép, cúi người nhìn, nước đáy hố đã bị bốc hơi triệt để, chỉ còn lại có một ít hơi ẩm.
“Hạn Bạt này lợi hại.” Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, “Ngay cả âm thủy cũng bị chưng cạn nhanh như vậy.”
Đột nhiên, Tiểu Mã cảm thấy vai trầm xuống, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một gương mặt nam nhân ba mươi mấy tuổi.
Mũi ưng mắt tam giác, ánh mắt hung ác nham hiểm, khóe miệng rủ xuống, mang theo một tia lạnh lùng.
Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp một phen, thấy hắn mặc áo bào xanh, lúc này mới nhận ra hắn là vị vu trợ kia, nhất thời có điểm giật mình, gã này không phải đi rồi sao, sao lại trở về?
“Hai người các ngươi là đang làm gì?” Vu trợ hỏi, mở miệng là coi như giọng phổ thông tiêu chuẩn.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nói: “Đi theo xem náo nhiệt.”
Tiểu Mã nhún vai, đem tay hắn hất ra, “Đừng động tay động chân, quy củ chút.”
Vu trợ hừ một tiếng, bày ra một tư thái chất vấn, nói: “Xem náo nhiệt sớm đều bị sơ tán rồi, các ngươi sao còn ở đây.”
Tiểu Mã vừa nghe liền phát hỏa, không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cướp lời: “Ngươi nói lời này, ta thích xem bao lâu xem bấy lâu, liên quan ngươi cái chim, đây là nhà ngươi?”
“Người trẻ tuổi, nói chuyện lễ phép chút, nhìn lén vu sư làm phép, ở thời cổ là phải móc mắt.” Vu trợ rất làm bộ làm tịch cười một cái, xoay người rời khỏi.
“Đệch, còn dám uy hiếp ta, ngươi chớ đi!” Tiểu Mã xắn tay áo, còn muốn tiến lên lý luận, Diệp Thiếu Dương giữ chặt cậu ta, nhón ngón tay, vuốt qua tóc gáy cậu ta, sau đó mở ra cho cậu ta xem.
Chỉ thấy trong khe hở giữa hai ngón giữa và trỏ của hắn kẹp một con sâu nhỏ đỏ rực, không đầu không đuôi, bộ dạng như quả cầu thịt, bốn chân lại rất dài, có chút giống ếch, nhìn qua đã quái dị lại ghê tởm.
“Nhục Nhãn Trùng, một loại âm sinh tà linh cấp thấp, tiến vào trong mắt của cậu, phải mấy ngày mới sẽ tan đi, có thể khiến cậu đau tới mức chết đi sống lại.”
Diệp Thiếu Dương bóp nhẹ một cái, con sâu thịt hóa thành một làn khí đỏ mờ nhạt, đón gió tiêu tán.
Tiểu Mã ngây ra một phen, lập tức hiểu là vu trợ kia giở trò, nhất thời nổi giận, hùng hùng hổ hổ, muốn đi tìm gã kia gây gổ.
Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ: “Cậu đi đánh thắng được người ta sao, ban cho cậu thêm một con Nhục Nhãn Trùng thì sao?”
Tiểu Mã sửng sốt, “Không phải có cậu sao, cậu chẳng lẽ đánh không lại vu sư kia?”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn đoàn người vu sư dần dần đi xa, nói: “Vu sư làm phép quả thực không thích để người ta xem, nhưng cậu thật sự nhìn lén thì cũng nhìn rồi, không có đạo lý trả thù, chuyện này không thích hợp.”
Tiểu Mã hừ một tiếng nói: “Tôi thấy không có gì không thích hợp, chỉ là ỷ vào biết pháp thuật bắt nạt người ta thôi. Tiểu Diệp Tử, cậu nhất định phải trút cơn giận này cho tôi!”
“Cơ hội còn nhiều mà, đi thôi.”
Trên đường trở về, Tiểu Mã hỏi tính toán sau đây, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ về khách sạn trước, lấy hành Lý, sau đó liên tục hướng nam, đi theo mây đen, khi nào thì mây đen dừng lại, nơi đó tám phần mười là chỗ Hạn Bạt.
Tiểu Mã vừa nghe lại càng không hiểu, “Vậy chúng ta không phải nên đi theo đám mây sao? Hiện tại trở về trấn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt lên, “Đám mây đó nếu bay mấy chục dặm, cậu đi bộ theo mấy chục dặm?”
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua mây đen hướng phía nam bay đi, nói:
“Hạn Bạt sẽ không tùy tiện di động vị trí, đám mây đen kia đã là bay về phía nam, vậy nhất định là chính nam, trên đường sẽ không đổi hướng. Vừa lúc nhà tôi cũng ở bên đó, chúng ta sau khi lên xe, quan sát dọc đường là được, dù sao mây ở trên trời, trong vòng mấy km đều nhìn thấy được, sẽ không mất dấu.”
Tiểu Mã nhíu mày nói: “Hạn Bạt sẽ không khéo như vậy, ngay tại vùng đó nhà cậu chứ?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Chỉ mong không phải.”
Đi một đoạn đường, Tiểu Mã còn canh cánh trong lòng đối với việc lúc trước bị vu trợ bắt nạt, nói: “Ngay cả đồng tử cũng lợi hại như vậy, vu sư kia chẳng phải là càng lợi hại hơn?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vu trợ, vốn gọi là vu chúc (chúc: thuộc, phụ thuộc), là nhân viên thần chức trong dân tộc thiểu số, truyền tới nội địa, cho cái tên gọi mà thôi, bản thân bọn họ cũng là một loại vu sư, pháp thuật tu luyện, chủ yếu là vì phụ trợ đại vu sư, không quá giống với đồng tử, vẫn có chút pháp lực.”
Tiểu Mã nghĩ nghĩ, nói: “Vậy đại vu sư này, có lợi hại như Hồ Uy hay không?”
Diệp Thiếu Dương bật cười, chỉ nói một chữ: “Đệch!”
Trở lại trấn, hai người lập tức trả phòng, bởi vì nghe nói phía nam khô hạn càng thêm nghiêm trọng, vì thế ôm tâm tính cắt thịt, mua một thùng nước khoáng, hai người tách ra đựng ở trong ba lô, sau đó đi nhà ga phụ cận, bao một chiếc xe dù, đàm phán xong năm mươi đồng tiền đến Ngưu Đầu sơn, sau đó lên xe xuất phát.
Diệp gia thôn, ngay trong Ngưu Đầu sơn.
Ô tô bắt đầu đi từ trấn, đi lên một con đường đất coi như bằng phẳng, chạy thẳng hướng nam, hai bên đường đều là ruộng, bởi vì thiếu nước, đất nứt toác, cây trồng khô vàng, cành lá cuộn lại ngay cả là hoa màu gì cũng không phân biệt rõ được.
Bởi vì tầm mắt thoáng, bầu trời sáng sủa, ô tô chạy không đến nửa giờ, Diệp Thiếu Dương đã ở trên bầu trời tìm được đám mây đen kia, ở chỗ cách bọn họ mấy ngàn mét, từ từ hướng phía nam bay đi.
Dọc theo đường đi, Diệp Thiếu Dương nói chuyện phiếm với tài xế, hỏi thăm về một số tình huống chi tiết của nạn hạn hán, theo tiếp cận với đích đến, nghĩ đến sắp tới nhà rồi, một loại cảm xúc phức tạp khó có thể nói bằng lời lan ra ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, tuy không còn người thân, nhưng nơi này dù sao cũng là quê nhà mình.
Xuống xe ở Ngưu Đầu sơn, Diệp Thiếu Dương đứng ở trên một đỉnh đồi bằng phẳng, nhìn xa bốn phía, tìm được một tia cảm giác thân thiết.
Tiểu Mã cũng tò mò hướng xung quanh nhìn lại, nói: “Nơi này phong cảnh cũng không tệ, có sơn có thủy... Ồ, chỉ có sơn không có thủy, Tiểu Diệp Tử nhà cậu ở phương hướng nào?”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ngọn núi phía trước, nói: “Ngay tại mặt nam của ngọn núi này. Chúng ta nán lại một lúc, chờ đám mây đen kia bay tới rồi nói sau.”
Bởi vì tốc độ xe vượt qua tốc độ bay của đám mây đen, lúc bọn họ xuống xe, đã kéo dãn mấy ngàn mét khoảng cách với đám mây đen kia.
Vì thế hai người an vị ở phía dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhìn mây đen từ phương Bắc từ từ bay tới, khi đến khoảng cách đủ gần, trên đường phía dưới còn xuất hiện bóng dáng một chiếc xe hơi.
“Tám phần là vu sư kia, một đường đuổi theo mây đen chạy tới.” Diệp Thiếu Dương nói.
Tiểu Mã nhìn mây đen không ngừng áp sát, nói: “Nếu mây đen bay đến nơi đây còn không dừng, chúng ta làm sao bây giờ, chỉ dùng hai chân tiếp tục đuổi theo?”
“Chỉ mong không ngừng, cuối cùng có thể dừng ở nơi không có người là tốt nhất, “ Diệp Thiếu Dương nói, “Vùng Ngưu Đầu sơn này thôn trang tập trung, Hạn Bạt nếu thật sự ở vùng này, vậy phiền toái lớn rồi.”
Đợi thêm một lúc, mây đen rốt cuộc bay tới, Diệp Thiếu Dương ở trong lòng không ngừng cầu nguyện nó bay tiếp về phía trước, nhưng, khi đám mây đen kia bay tới trên không Ngưu Đầu sơn, đột nhiên treo lơ lửng, cả buổi trôi qua vẫn không nhúc nhích.