Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 450: Chương 450: Chương 450: Diệp Thiếu Dương là anh của ta




Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương mang theo Tiểu Mã đẩy nhanh tốc độ, hướng cửa thôn chạy đi.

Một hơi tới cửa thôn, lúc này, trời đã hoàng hôn, bốn phía tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ.

Diệp Thiếu Dương chưa tìm được Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy ven đường có một mảng rừng cây bạch dương, vì thế đi qua.

Vừa xuống đường, nghe thấy tiếng bước chân từ đối diện vang lên, tập trung nhìn thì đúng là Diệp Tiểu Manh từ đối diện đi tới.

Vừa thấy mặt, cô đã dùng giọng trách cứ nói: “Các anh tới muộn một bước, vừa rồi có một chiếc xe màu đen chạy tới, chạy đến bên cạnh con đường nhỏ phía dưới, có một người xuống xe, đem cái vò lấy đi rồi, tôi thấy các anh chưa tới, một mình cũng không dám đi qua.”

“Không đi qua là đúng.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Nhưng anh không muốn biết về thứ trong cái vò đó một chút, nhìn kỹ xem là cái gì sao?”

“Chỉ cần chúng ta không bị phát hiện, về sau sẽ có cơ hội, vội cái gì.” Diệp Thiếu Dương nói, tiếp theo hỏi cô tình huống người cầm cái vò đi, còn có chiếc xe kia.

Diệp Tiểu Manh trả lời, đó là một nam nhân mặc âu phục màu đen, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, không có đặc thù tướng mạo, hơn nữa sắc trời tối tăm, lại ở trong rừng cây, chưa thể thấy rõ bộ dáng nam nhân kia.

Về phần chiếc xe kia, bởi vì không bật đèn xe, cũng không thấy rõ biển số xe và nhãn hiệu, chỉ thấy là một chiếc xe hơi màu đen.

Diệp Tiểu Manh vừa nói, vừa dẫn bọn họ xuyên qua rừng cây, tới chỗ đỗ xe lúc trước.

Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, rừng cây giáp một mảng ruộng, ở giữa có một con đường nhựa, đi thông phương hướng Ngưu Đầu sơn, chậm rãi gật đầu, nói:

“Trách không được sẽ chọn nơi này, hướng tiếp vào bên trong không có đường, xe không chạy được, bên này lại hẻo lánh, bình thường điểm này sẽ không có ai đến. Hơn nữa hiện tại trời đã tối, trăng còn chưa lên, so với buổi tối còn tối hơn, Diệp Thu Linh và người nọ lựa chọn thời điểm và địa điểm này nhận cái vò, hẳn là không muốn bị ai phát hiện.”

Diệp Tiểu Manh cũng gật đầu nói: “Ừm, hơn nữa giờ này, mỗi nhà trên cơ bản đều đang nấu cơm, không có người nào đến nơi đây, nhưng lái xe tới, cũng sẽ không dẫn tới hoài nghi, nếu nửa đêm lái xe vào thôn, nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy, ngược lại sẽ hoài nghi. Ài, các anh nói, tới cầm đi cái vò sẽ là người nào, cần đồ trong cái vò kia lại làm gì nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói ra phán đoán của bản thân: “Lúc trước hai người chú ý nghe không, Ngô lão thái từng nói một câu, đại ý là Diệp Thu Linh sau khi ăn một miếng ‘não đậu phụ’, đủ cho cô ta tu luyện một tuần, cái này nói rõ thứ trong cái vò có tác dụng tu luyện.”

Diệp Tiểu Manh trầm ngâm nói: “Anh là nói, người đem cái vò cầm đi, là vì ăn thứ bên trong để tu luyện? Chẳng lẽ người nọ giống với Diệp Thu Linh, cũng là thất tâm nhân, hoặc là hoạt thi?”

“Cái đó thì không biết, có lẽ thứ đồ chơi đó không chỉ có thể cho hoạt thi tu luyện.”

Trầm mặc một hồi, Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Tôi tính buổi tối đi nhà Ngô lão thái, trộm một con giun xem xem thứ đó rốt cuộc là cái gì, nếu vận khí tốt có thể sẽ tìm được ‘não đậu phụ’ kia thì càng tốt, các anh có đi hay không, sợ thì thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không sợ, nhưng làm như thế rất nguy hiểm.”

“Anh chẳng lẽ có biện pháp không nguy hiểm?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Mã lúc trước ở phía sau sân nhà Ngô lão thái từng nhìn thấy một con giun mọc mắt, tám phần là từ khe hở mặt đất trong lúc vô ý bò ra, có một con sẽ có hai con, cho nên, chúng ta có thể đi chân tường bắt giun, không chừng bắt được.”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói: “Bắt như thế nào, đào đất sao? Cho dù anh có thể đào được, nó chui vào trong khe hở khác, buổi tối, anh tìm thế nào.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cô thật sự là ngốc mà, Diệp Thu Linh nuốt máu thịt người chết, tám phần là vì nuôi giun trong bụng, nói rõ giun thích ăn thứ này, chúng ta cũng có thể kiếm chút máu thịt người chết, dẫn nó ra, để nó tự mình đưa lên cửa không phải càng tốt hơn?”

Diệp Tiểu Manh giật mình, lẩm bẩm: “Đúng vậy... Nhưng đi đâu kiếm máu thịt người chết, ài, anh là nói, thi thể Diệp Thu Linh từng đào kia?”

“Đương nhiên chỉ có người đó, mặc dù có chút bất kính, nhưng chúng ta là dùng để làm chánh sự, tin tưởng người đó sẽ không phản đối.”

“Hồn phách hắn hẳn là đã sớm đi âm phủ, cho dù phản đối cũng không thể hồi dương tới tìm anh làm phiền.” Diệp Tiểu Manh bĩu môi, “Chúng ta đi ngay bây giờ?”

“Về nhà ăn cơm trước.” Diệp Thiếu Dương xoa cái bụng sôi ùng ục nói.

Diệp Tiểu Manh tính tình nôn nóng, nào cho phép hắn về nhà, lúc này tỏ vẻ mời hắn đi trên chợ ăn mì sợi, ăn xong mau mau làm chính sự.

Diệp Thiếu Dương đành phải gọi điện thoại cho Diệp Quân, bảo cho ông là hắn ăn cơm trên chợ, không cần phần cơm cho mình, sau đó ba người cùng nhau chạy tới trên chợ.

Trên đường, Diệp Tiểu Manh nói cho bọn họ, trên chợ có một nhà mì sợi Lan Châu hương vị không tệ, mở đã nhiều năm, mình mỗi lần nghỉ trở về đều sẽ đi nếm thử, lần này trở về còn chưa ăn. Nói đến đây, bước chân sải thật nhanh, hầu như sắp chảy nước miếng.

Diệp Thiếu Dương liếc cô một cái, trong lòng cảm khái, thời buổi này vì sao các em gái đều là loại ăn hàng nhỉ, nhất là mấy cô em xinh đẹp.

Kết quả tới trên trấn nhìn qua, Diệp Tiểu Manh trợn tròn mắt: tiệm mì sợi đóng cửa, trên cửa cuốn dán một tờ giấy: khô hạn thiếu nước, bổn tiệm tạm thời dừng buôn bán.

“Ai da, quên mất chi tiết này!” Diệp Tiểu Manh thất vọng dậm chân, “Mì sợi tương đối lãng phí nước, lúc này nước so với dầu còn đắt hơn, đương nhiên là không mở nổi!”

Vì thế ba người đành phải đi dọc phố, tính có gì ăn cái đó, kết quả rất nhiều tiệm cơm cùng tiệm ăn vặt đều đóng cửa, chỉ có một nhà bán bánh nướng, ở trong toàn bộ đồ ăn vặt, bánh nướng hầu như là tiết kiệm nhất, cho nên còn kiên trì khai trương, hơn nữa làm ăn cũng không tệ lắm, rất nhiều người xếp hàng.

Diệp Thiếu Dương đoán, nhắm chừng là mỗi nhà nước cũng không đủ dùng, không muốn lãng phí nước để nấu cơm, tình nguyện bỏ thêm chút tiền mua đồ ăn.

Ba người mua vài cái bánh nướng, uống nước khoáng mang theo bên người, chậm rãi đi hướng bãi tha ma ban ngày Diệp Thu Linh từng đi.

Diệp Tiểu Manh chưa được ăn mì sợi yêu thích, rất khó chịu, miệng gặm bánh nướng, không ngừng mắng Hạn Bạt.

“Đều là gia hỏa này làm hại, hại ta ngay cả mì sợi cũng không được ăn!” Thở dài, “Chúng ta vẫn là pháp lực có hạn, nếu ca ca tôi đến đây, nhất định có thể ở trong thời gian nhanh nhất tìm được Hạn Bạt, giết chết nó!”

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cùng nhau giật mình quay đầu nhìn cô.

“Ca ca của cô, cũng là pháp sư?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, đắc ý nhìn hắn, “Nói ra, các anh coi như có chút thân thích đó, anh là biểu ca của Tiểu Soái, anh ta là đường ca họ gần của Tiểu Soái, không biết các anh có quen biết hay không.”

Đường ca của Diệp Tiểu Soái? Diệp Tiểu Soái còn có một đường ca là pháp sư? Mình sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói về người này?

Lập tức lúng ta lúng túng nhìn cô, nói: “Tên là gì?”

“Người ta chính là Mao Sơn nội môn đệ tử.” Diệp Tiểu Manh đắc ý nhướng mày, “Anh ấy tên Diệp Thiếu Dương, anh biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.