Nghĩ đến đây là mùi thịt người, ba người đều cảm thấy ghê tởm, lui qua một bên, ngồi xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm cái bát to.
Diệp Thiếu Dương chỉ là đưa ra một biện pháp có lẽ có thể làm, bao gồm chính hắn, cũng không biết biện pháp này đi thông hay không, nhưng hắn vẫn thành công rồi ——
Mùi tanh của thịt người quả nhiên đưa tới một con giun, từ trong vết đất nứt ở phụ cận bò ra, bò vào trong cái bát to.
Lúc này âm hỏa còn chưa tắt, ba người ôm tâm tình muốn biết con giun này ăn thịt như thế nào, mở to mắt nhìn.
Ở dưới ánh sáng âm u soi chiếu, hai con mắt to của con giun quay tròn chuyển động, như mắt người, duỗi ra co lại bò đến trên thịt người, sau đó đầu nhọn lỗ khí đột nhiên hướng phía sau lật lên, lật mãi đến vị trí mí mắt, ba người giật mình phát hiện, trong cái mồm mở ra của nó thế mà lại có hai cái răng rất nhỏ, đối xứng như răng côn trùng, cắm vào trong thịt người, bắt đầu chậm rãi nhai nuốt.
Lúc này, lại một con giun nữa bò vào trong cái bát to.
Thứ này không bán được tiền, có một hai con dùng để nghiên cứu là được, nhiều hơn cũng vô dụng.
Vì thế Diệp Thiếu Dương bước nhanh tiến lên, dùng tấm vải đỏ chuẩn bị sẵn, bịt kín mặt ngoài cái bát to, sau đó đem nó từ trong lòng đất rút ra, ngẩng đầu hướng hai người bọn Diệp Tiểu Manh cười cười, “Đại công cáo thành.”
Nào ngờ trong mắt hai người nhìn phía sau mình cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một thứ, đang từ dưới chân tường chậm rãi bò tới, là một con mèo đen!
Một đôi tròng mắt màu máu, lộ ra ánh mắt giống như u linh nhìn mình.
Mèo do Ngô lão thái nuôi! Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được, thứ này là bị mùi máu tươi của thịt người đưa tới, thứ quái gở này ăn thịt người hay không thì không biết, nhưng khứu giác nhất định mẫn cảm hơn con người nhiều.
Con mèo đen bò đến chỗ cách hắn xa mấy mét, dừng lại, khom lưng, làm ra tư thái công kích.
“Ô...” Con mèo đen nhếch môi, phát ra một tiếng mèo kêu giống như trẻ con khóc, miệng tách ra, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, hai hàm răng của nó cũng là màu đen, thậm chí còn phát ra một tầng ánh sáng lạnh, hơn nữa bộ dáng nó nhếch môi cực kỳ giống cười lạnh, cho người ta một loại cảm giác không rét mà run.
Nhưng làm người ta phát lạnh nhất, lại là lưỡi mèo, thứ đó khẳng định không phải lưỡi, mà là một con sâu mập mạp màu xanh lục, thay thế vị trí cái lưỡi, nhẹ nhàng lắc đầu, giống như lưỡi rắn, tăng thêm vài phần quái dị cho ngoại hình của nó.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, quả nhiên, đây là một con mèo cương thi.
Lập tức cũng không kịp nghĩ nhiều, tay vươn vào đai lưng, chạm đến một đồng tiền Ngũ Đế, đang muốn đánh ra, bên cạnh đột nhiên có một bóng đen lao ra.
“Tôi đến chống đỡ, các anh chạy mau!” Là Diệp Tiểu Manh, tay cầm một thanh tảo mộc kiếm, hướng con mèo đen lao đi, con mèo đen nổi giận gầm lên một tiếng, cũng lao lên.
Diệp Thiếu Dương cười khổ lắc lắc đầu, nhưng đây cũng là một cơ hội kiểm tra thực lực của cô, vì thế hắn chưa ra tay, đứng ở một bên cẩn thận quan sát, kết quả giật mình phát hiện, Diệp Tiểu Manh dùng là Mao Sơn thể thuật, chẳng qua... Có mấy động tác rõ ràng không quá giống.
Đặc điểm của con mèo đen chỉ một chữ, nhanh.
Thân thủ Diệp Tiểu Manh rất nhanh nhẹn, lại có kiếm gỗ hộ thân, cũng đủ chống lại, Diệp Thiếu Dương không lo lắng an toàn của cô nữa, nhưng lo lắng bọn họ đánh nhau sẽ đưa tới Ngô lão thái, dù sao nơi đây là phía sau nhà bà ta.
Vì thế ở sau khi xác định trên người Diệp Tiểu Manh không có phát hiện mới, hắn ngắm chuẩn cơ hội, ngón trỏ búng ra, một đồng tiền Ngũ Đế theo sau đánh vào trên thân con mèo đen.
Con mèo đen kêu một tiếng quái dị, ngã xuống đất. Diệp Tiểu Manh ngây ra một phen, nhưng rất nhanh nắm lấy cơ hội, không chút do dự đem kiếm gỗ cắm vào trong bụng con mèo đen, đem nó đóng đinh ở trên mặt đất.
“A ô...” Con mèo đen phát ra một tiếng tru thê thảm, tứ chi đạp loạn, nhưng không tránh được kết cục vết thương không ngừng bốc khói đen. Diệp Thiếu Dương đi lên phía trước nhìn, từng dòng máu đen đang từ chỗ vết thương chảy ra, một khi tiếp xúc kiếm gỗ, lập tức toát bọt khí giống như nước sôi.
Diệp Thiếu Dương ngửi được một luồng thi khí nồng đậm, càng thêm xác định phán đoán của mình.
Đúng lúc này, Tiểu Mã đột nhiên tiến lên, kéo cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Tiểu Diệp Tử.”
Trường kỳ cùng nhau hành động, cậu ta vừa mở miệng, Diệp Thiếu Dương không cần hỏi liền biết nhất định phụ cận có tình huống, vội vàng ngẩng đầu nhìn, lập tức thấy được một đôi mắt đỏ bừng từ trên tường vây nhìn mình. Là một con mèo mướp.
Sau đó, bên cạnh nó, lại có một con mèo nhảy lên tường vây, tiếp theo là càng nhiều mèo hơn nữa...
Tiếng kêu của con mèo đen, đã đưa tới đồng bạn!
Đó là mấy chục con mèo cương thi, vây công, cũng không phải giỡn, mình tất nhiên không sợ, nhưng Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa hiện tại không phải thời điểm xung đột.
“Đi!” Diệp Thiếu Dương quyết đoán giữ chặt tay Diệp Tiểu Manh, hướng phía sau chạy vội, Tiểu Mã không cần hắn gọi, đã sớm quay đầu chạy.
Sự thật chứng minh, Diệp Thiếu Dương quyết định là đúng, vừa bắt đầu chạy, chợt nghe thấy phía sau một mảng mèo kêu, lúc trầm lúc bổng, giống như trẻ con khóc nỉ non, thanh âm đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, có mấy con mèo đã lao tới, tốc độ cực nhanh, vì thế vung tay, một nắm đậu đồng tung ra, không quay đầu lại tiếp tục chạy, chỉ nghe thấy một mảng tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền đến.
Một hơi chạy đến trên đường thôn mới giữa sườn núi, Diệp Thiếu Dương mới đứng lại, quay đầu nhìn, mèo đã không thấy nữa, chỉ có thể nhìn thấy từng đôi mắt đỏ bừng sáng lên ở nơi rất xa, rậm rạp, ít nhất có mấy chục đôi, nói rõ mèo trong sân không sai biệt lắm đều đã ra trận rồi.
Nhưng chúng nó tựa như đuổi theo một lúc thì không đuổi nữa.
“Chúng nó tựa như không muốn đến bên này.” Diệp Thiếu Dương nói, “Mặc kệ chúng nó, đi thôi.”
Ba người một hơi đi đến trong thôn.
Diệp Tiểu Manh tỏ vẻ có thể đi nhà cô ấy, nghiên cứu kỹ con giun đã bắt được.
“Giờ này, đi nhà cô có tiện không?” Diệp Thiếu Dương chần chờ nói.
“Không có việc gì, cha mẹ tôi hôm nay đi nhà một thân thích ở huyện thành, trong nhà không có ai.”
Nhà Diệp Tiểu Manh ở giữa thôn, là một căn nhà ba tầng tạo hình rất đẹp, giống như biệt thự.
Sau khi vào nhà, Diệp Tiểu Manh trực tiếp đem bọn họ dẫn vào phòng ngủ của mình.
Giống khuê phòng của toàn bộ cô gái, trong phòng phong cách trang hoàng và sắc điệu đồ dùng đều lộ ra một loại khí tức ấm áp đáng yêu, trên cửa sổ bày rất nhiều búp bê vải, quần áo phân tán, còn có một chút nội y...
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt đem nội y nhét vào phía dưới quần áo khác, có chút quẫn bách nói: “Trong phòng lộn xộn lắm, tôi ở nhà mà nói, bình thường một tuần dọn một lần, hôm nay mới ngày thứ ba.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trên tường, dán đầy áp phích nhân vật anime, còn có một số ngôi sao, đều là soái ca mỹ nữ, Diệp Thiếu Dương không hề hứng thú, đột nhiên, hắn ở trên một tấm áp phích thấy được gương mặt quen thuộc, là Trang Vũ Nịnh, mặc quần áo thời trang, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ tinh nghịch.
Ở nơi này “nhìn thấy” nàng, trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một tia cảm giác khác.