Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 457: Chương 457: Chương 457: Đuổi giết nữ quỷ




Một nút thắt trượt rút lập tức hình thành.

“Càn Khôn tá pháp!”

Diệp Thiếu Dương hai tay túm đầu dây thừng, tạo thành nút thắt phép, dùng sức kéo. Nữ quỷ kêu thảm một tiếng, bị Diệp Thiếu Dương kéo về phía trong lòng, lập tức đưa tay hướng ấn đường điểm tới.

Ngay lúc này, nữ quỷ đột nhiên vỗ bàn tay đánh ra, một luồng quỷ lực to lớn đánh úp vào mặt, Diệp Thiếu Dương vội vàng hóa chỉ thành chưởng, một bàn tay kết ấn, đối đầu.

Ở dưới chấn động thật lớn, hai chân Diệp Thiếu Dương hướng phía sau dịch chuyển ngang mấy mét, tay buông lỏng, kinh ngạc nhìn lại, nữ quỷ thế mà lại dùng răng cắn đứt sợi chỉ chu sa, hướng ra phía ngoài bay đi.

Lúc qua cửa, tua Thái Ất Phất Trần không gió tự bay lên, tản mát ra một lực phong ấn cường đại.

“A!” Nữ quỷ hét lớn một tiếng, giữa đôi tay đã có thêm một cây gậy hình dạng rất giống xương người, quỷ khí bùng lên, đánh vào trên phong ấn, mạnh mẽ chấn ra một chỗ hổng, bay ra ngoài.

Sắc mặt Diệp Thiếu Dương ngưng trọng nhìn bóng lưng ả, tu vi... Vậy mà mạnh như thế!

Cúi đầu nhìn, ở dưới uy áp của Thái Ất Phất Trần, đám mèo cương thi chưa chết kia hầu như mất đi sức phản kháng, một đám mềm nhũn nằm úp trên mặt đất, như dê đợi làm thịt.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở dài, đám mèo cương thi kia sớm đã không còn linh hồn, chỉ là một cái xác không hồn bị người ta khống chế, giữ lại chỉ là tai họa, vì thế nhặt lên Câu Hồn Tác, không ngừng giơ lên, đem chúng nó đập chết từng con.

“Này này, nơi này còn có!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Tiểu Mã dùng cái vò chụp trên đầu một con mèo, cả người đè lên, mệt tới mức đầu đầy mồ hôi.

“Đệch, ngay cả cương thi khí lực cũng không lớn bằng cậu, phục rồi.”

Diệp Thiếu Dương đi lên trước, Câu Hồn Tác vung lên, móc lấy bụng mèo cương thi, dùng sức kéo, thít chết.

Tiểu Mã đứng dậy, thở hổn hển, liếc một cái nhìn thấy cái xương tay kia cắm ở trước ngực Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Tiểu Diệp Tử cậu bị thương rồi!”

Diệp Thiếu Dương cố hết sức đem cái tay kia từ trong thịt rút ra, cởi quần áo, nặn ra một chút máu đen, máu tươi lập tức cầm.

Tuy nhìn qua bị thương không nhẹ, nhưng chưa thương gân động cốt, đối với Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể tính là bị thương ngoài da.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô tìm ra một khối băng gạc, lót ở giữa vết thương cùng quần áo, nói với Tiểu Mã: “Đi mau lên!”

“Chờ, tôi nghỉ ngơi một chút, bằng không không có sức ôm cái vò.”

“Tạm thời không cần ôm vò, nơi này không an toàn, rời khỏi đây trước.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhìn tượng thần kia trong bệ thờ, dùng một tấm linh phù dán bịt mắt, cất vào trong ba lô, tính cầm về nghiên cứu.

Từ nhà Ngô lão thái đi ra, tới đầu đường, Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa lấy ra, cho Tiểu Mã. “Cậu đi về ngủ trước đi, đừng đi đâu nữa.”

“Cậu đi làm gì?” Tiểu Mã sững sờ nhìn hắn.

“Tôi vừa lưu lại một dấu ấn ở trên thân nữ quỷ kia, ả đã bị thương nặng.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi không thể giữ ả lại.”

“Đây mới là phong phạm Thiên Sư.” Tiểu Mã vỗ bàn tay, “Một mình tôi trở về không tiện, cậu cứ việc đi, tôi ở phía sau chậm rãi đuổi theo cậu.”

Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta nữa, lấy thần thức cảm giác dấu ấn nọ do mình lưu lại, hướng về phía tây bắc sải bước chạy.

Mới đầu, hắn cảm giác được nữ quỷ kia di động rất nhanh, sau đó tốc độ dần dần chậm lại, trong lòng biết đây là biểu hiện sau khi bị thương nặng, quỷ lực không duy trì, bản thân cũng đem bước chân thả chậm lại.

Lúc này, hắn ngược lại không vội, thậm chí hy vọng nữ quỷ có thể tiếp tục chạy —— muốn dưỡng thương, ả đương nhiên sẽ không chạy lung tung, tám phần là trở lại nơi như sào huyệt của mình, mình chỉ cần bám theo dọc đường, có lẽ còn có thể có phát hiện ngoài dự liệu.

Lại đuổi theo hơn mười phút, Diệp Thiếu Dương cảm giác được nữ quỷ đột nhiên dừng lại, ở hướng tây bắc của mình đại khái hai dặm đường. Lập tức ngẩng đầu nhìn, mình đã đi qua chợ Ẩn Tiên, tới trong một mảng vùng núi, nơi này, mình chưa từng đi vào.

Diệp Thiếu Dương biết nữ quỷ dừng lại nhất định là có nguyên nhân, thậm chí có thể là đến ổ rồi, lập tức tinh thần phấn chấn, đẩy nhanh bước chân đuổi theo, Tiểu Mã ở xa xa phía sau đi theo hắn.

Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương tới trong một khe núi, nơi nơi mọc đầy cỏ lau cao ngang hông, nhưng bởi vì khô hạn, toàn bộ đều héo rũ, chỉ là vẫn sừng sững không ngã.

Thần thức Diệp Thiếu Dương nói cho bản thân, nữ quỷ ở không xa phía trước.

Đẩy ra bụi cỏ lau, đi qua, trước mặt quả nhiên là một cái lòng sông khô cạn, Diệp Thiếu Dương vừa nhảy xuống, liếc một cái liền thấy được mục tiêu của mình:

Nữ quỷ áo đỏ kia nằm ở trên lòng sông, theo một luồng hào quang màu vàng nhạt không ngừng từ trên người phát ra, bóng người của ả càng lúc càng mờ nhạt.

Hồn lực của ả đang xói mòn...

Diệp Thiếu Dương bước dài một bước xông lên, bóp cổ nữ quỷ, ngón cái ấn ở trên quỷ môn của ả một cái, sau đó nâng lên, nữ quỷ theo đó đứng dậy, kết quả không đợi đứng thẳng lại ngã xuống, thân thể từ dưới đến trên từng chút một phân giải thành tinh phách.

“Pháp sư, ngươi chết chắc rồi, ngươi... Đấu không lại, ha ha, ha ha...” Ở trong tiếng cười lớn điên cuồng, thân thể nữ quỷ hoàn toàn hòa tan, tinh phách bay ra.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, nhìn hướng bốn phía, sơn dã mờ mịt, không có người, cũng không có quỷ.

Nhưng, tuy không kịp kiểm tra vết thương nữ quỷ chịu, Diệp Thiếu Dương vẫn biết, nữ quỷ nhất định không phải chết ở trên tay mình, có một kẻ khác đã giết ả.

Động cơ đại khái chỉ có một: không nghĩ để ả rơi vào trên tay mình, đạt được tin tức mình muốn. Cho nên, giết người diệt khẩu.

Bởi vì không có bất cứ manh mối nào, đối với người phía sau màn, Diệp Thiếu Dương tạm thời cũng không muốn đi phỏng đoán quá nhiều, đứng ở lòng sông một lúc, lên bờ theo con đường tới đây để trở về.

Vài phút sau, hắn gặp được Tiểu Mã thở hồng hộc từ đối diện chạy tới, đối mặt hỏi, nói sơ qua kết quả nữ quỷ tử vong. Tiểu Mã giật mình không thôi.

Hai người lại về thẳng tới nhà Ngô lão thái, chiến trường dù sao còn chưa thu dọn.

Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Mã cùng nhau đem đám mèo cương thi kia ném hết vào trong giếng nước khô cạn, về phần thi thể Ngô lão thái... Đã sớm hóa thành một bãi máu thịt hôi thối.

Diệp Thiếu Dương bịt mũi, tiến lên kiểm tra một phen, nói: “Bản thân Ngô lão thái đã chết một năm nửa năm rồi, hiện tại bộ dạng này, mới là bộ dáng bà ta sau khi chết hư thối đến bây giờ nên có.”

Tiểu Mã nhíu mày nói: “Bà ta là quỷ thi, nữ quỷ quần áo đỏ kia là hồn phách bà ta?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Lão thái thái này mới chết bao lâu, làm sao có tu vi mạnh vậy, bà ta là bị đoạt xá.”

“Đoạt xá?”

“Cũng chính là quỷ nhập, nhưng quỷ bình thường tu vi có hạn, thời gian quỷ nhập sẽ không quá dài, càng không có cách nào đem hồn phách bản thể đuổi đi.”

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Nhưng tu vi quỷ thủ, là có thể làm được đem hồn phách bản thể đuổi đi hoặc hủy diệt, tự mình chiếm thân thể này thời gian dài, cái này gọi là đoạt xá.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, “Vì sao phải làm như vậy, thân thể người thường tốt chỗ nào?”

“Đương nhiên tốt, nó có thể nương thân thể người thường, làm một số chuyện quỷ hồn vĩnh viễn không có cách nào làm được.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ cái vò trên mặt đất, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.