Ở dưới sự kinh ngạc của bốn vị quỷ sai, Diệp Thiếu Dương không chút do dự giơ lên Câu Hồn Tác...
Hắn lúc này tuy là quỷ thân, nhưng thân thể đi âm ty, là một loại hình thái đặc thù, khác người ta sau khi chết, một thân pháp lực còn đó, pháp khí cũng còn, cho nên ra tay không nương tay, lấy một đánh bốn, sau khi khổ chiến vài hiệp, bốn vị quỷ sai bị đánh bay ra ngoài, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Bốn người thấy không phải đối thủ, cũng không ngốc, không tử thủ luân hồi đạo nữa, hướng ra phía ngoài bay đi, bỏ lại một câu giận dữ đến cực điểm: “Diệp Thiếu Dương ngươi thực dám, chúng ta bây giờ đi tìm Chuyển Luân Vương, bắt âm hồn ngươi, đến lúc đó đừng có rơi vào trong tay chúng ta!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, quay đầu nói với hai người bọn Tiểu Mã: “Tự tiện xông vào Luân Hồi ti, nghiệp chướng nặng nề, nhưng tôi phải đi, hai người tuyệt đối không thể vào, cứ ở đây chờ xem, nhỡ đâu đợi không được... Tự mình trở về.” Nói xong không chút do dự đi qua cửa, sau khi vào, trước mắt nhoáng lên một cái, cảnh sắc lập tức thay đổi, trước mắt xuất hiện một mảng trống trải.
Trong đó có hai đám người đang đánh nhau, quỷ khí cùng yêu khí đan xen, bày biện ra ánh sáng sắc thái khác nhau, hơn nữa không ngừng có quỷ và yêu chết đi, tinh phách bay tứ tung, máu quỷ tung tóe, khung cảnh nhìn qua tanh máu không chịu nổi.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận phân biệt, phát hiện một đám là quỷ sai ngực đeo quỷ bài ánh sáng đỏ, đầu lĩnh là một tướng quân mặc giáp trụ màu đen, đầu đội pháp quan, nhận ra là Luân Hồi ti Tam pháp vương. Luân Hồi ti tổng cộng có ba vị pháp vương, đỉnh đầu pháp quan phân biệt vì ba màu đỏ vàng lam, pháp quan trước mắt này là màu lam, là Tam pháp vương pháp lực kém cỏi nhất trong đó, dứt bỏ địa vị âm thần không nói, thực lực so với một con quỷ thủ ngàn năm cũng chẳng mạnh hơn là bao.
Đối địch với hắn, là Diệp Tiểu Thước mặc áo trong màu trắng, quần tây đen cùng giày da, hắn còn chưa hiện ra chân thân, nói rõ vẫn chưa dùng ra toàn lực.
Ở phía sau bọn họ, trên dẫn hồn đạo nhìn qua giống đường cỏ hoang kia cũng không ngừng có tinh phách bay ra, xem ra bên kia còn có đánh nhau.
Phụ thân... Hẳn là ở bên đó.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang muốn lao tới, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên trên vai hắn, nhìn lại là Tiểu Mã, Qua Qua cũng ở bên cạnh cậu ta, hai người đều mỉm cười.
Diệp Thiếu Dương cả kinh biến sắc, “Các ngươi, các ngươi sao lại đi vào, thừa dịp chưa có người tới, mau đi ra!” Nói xong đem bọn họ đẩy ra bên ngoài.
“Này này, vào cũng vào rồi, cậu làm gì!” Tiểu Mã đứng lại bất động, thể trọng cậu ta, Diệp Thiếu Dương cũng đẩy không nổi.
“Tôi không phải nói cho mấy người sao, nơi này tuyệt không thể vào!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng.
Tiểu Mã bất mãn reo lên: “Không phải là vạn kiếp bất phục, hồn phi phách tán cái gì, cậu cũng vào được, tôi sợ cái gì!”
“Tôi là vì cứu cha tôi, chết cũng không tiếc, không cần thiết đem mấy người cũng đặt cả vào.”
Tiểu Mã nhún vai, “Tôi là vì giúp huynh đệ của tôi, chết... Cũng không tiếc nuối.”
“Ta là vì lão đại của ta.” Qua Qua thè lưỡi, “Hồn phi phách tán mà thôi, hù dọa ai chứ.”
Tiểu Mã nói: “Đúng vậy, lúc này không phải còn chưa chết sao, cùng nhau đi tiếp, tới khi nào tính khi đó.”
Diệp Thiếu Dương còn muốn mở miệng, Qua Qua chạy một bước ra thật xa, cười hì hì nói: “Lão đại ngươi muốn bắt ta, không có mười phút không được đâu, ngươi có thời gian lãng phí sao? Chúng ta biết hậu quả, nhưng không sợ, ngươi đừng khuyên nữa, thật đó.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, trong lòng rung động một trận, hít sâu một hơi, gật gật đầu nói: “Được rồi, đi theo ta.”
Nói xong cũng không quay đầu lại bước về phía trước, trong lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần mình còn một hơi, tuyệt đối phải khiến bọn họ bình yên hoàn dương! Cho dù vì thế đắc tội toàn bộ âm ty, mình tan xương nát thịt, cũng không tiếc!
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ đi theo mình, tạm thời không tham chiến, mà là từ bên cạnh chuồn qua, tiến vào đường dẫn hồn, một hơi chạy như điên về phía trước, rẽ qua một chỗ ngoặt, trước mắt thoáng đãng hẳn:
Một vòng kiến trúc to lớn giống cối xay gió, đứng ở trong một mảng thuỷ vực màu máu, trong nước sóng đục ngập trời, theo bọt sóng phập phồng, trong nước thỉnh thoảng hiện ra một ít hình thái kỳ quái, có gà chó rắn cá, còn có vô số quỷ hồn, phát ra tiếng rít gào nức nở, gió âm từ từ thổi tới, mùi tanh đập vào mặt, cực kỳ ghê người.
Một con đường nhỏ phủ kín đóa hoa đỏ như máu, nhìn qua giống phủ kín thảm màu máu, thông mãi hướng bờ sông.
Tiểu Mã nhìn dưới chân phủ kín đóa hoa, có chút không dám đặt chân, lẩm bẩm nói: “Đây là hoa gì?”
“Hoa Bỉ Ngạn.” Qua Qua nói, “Giẫm lên là được, ngươi hiện tại là thân thể âm hồn, không giẫm nát chúng nó đâu.”
Tiểu Mã đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Hoa Bỉ Ngạn ư, thứ đó không phải sinh trưởng ở trên đường suối vàng sao, sao chỗ này cũng có?”
Qua Qua trợn mắt nói, “Đây là đường suối vàng, phía trước là sông Vong Xuyên, ở giữa đại gia hỏa kia chính là giếng luân hồi. Ngươi cho rằng đây là đâu?”
Tiểu Mã hoàn toàn ngây người, “Nhưng chúng ta cũng chưa qua quỷ môn quan mà, sao đã tới đường suối vàng?”
“Chúng ta đi là thành Uổng Tử con đường này, cái này xem như một con đường nhỏ đi, quỷ hồn thật sự đi hoàng tuyền đại đạo, ở bên kia.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu bước lên đường suối vàng, hướng phía trước rẽ ngoặt, xuyên qua một ít cây cối, đối diện xuất hiện một cây cầu hình vòm phong cách cổ xưa, đó là cầu Nại Hà! Cách đó không xa có đầu đường hình chữ “T”, một đoàn quỷ tốt đang đứng ở đầu lối rẽ, đấu phép với một đám quỷ sai, trong đó tám tên quỷ sai đối mặt từng đôi, đứng thành tường người, tựa như là đem người nào vây ở trong, mệt mỏi ứng phó từng đợt tiến công của quỷ tốt.
Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt run lên, hắn hoài nghi bị đám quỷ sai kia chắn ở bên trong, chính là vong hồn phụ thân mình!
Ánh tím chợt lóe, Long Tuyền Kiếm bay ra, đem mấy quỷ tốt đó đánh chết, Diệp Thiếu Dương một bước nhảy đến phía trước mấy quỷ sai kia, tuy rất bức thiết muốn gặp mặt phụ thân, nhưng hắn biết, hiện tại không phải lúc, hắn xoay lưng về phía trước, ngăn cản quỷ tốt công kích, Tiểu Mã và Qua Qua lập tức cũng đứng ở bên cạnh hắn, giúp hắn ngăn trở thế công.
Qua Qua tu vi cực sâu, lúc trước ngay cả Liệt Đầu quỷ cũng không phải đối thủ của nó, đối phó lũ tiểu lâu la này càng không nói chơi, trên cơ bản lên một con ngã một con.
Tiểu Mã bên kia, ở dưới luồng khí tức quái dị kia trong cơ thể chi phối, tựa như cũng biến thành một cao nhân giới pháp thuật, tuy không có thủ đoạn công kích gì, chỉ dùng nắm đấm của mình, đấm từng phát vào trên mặt đám quỷ tốt kia, một cú đấm có thể đánh ngã một tên, loại cảm giác đả kích từng quyền đến thịt này làm cậu ta cực độ phấn khởi, vừa vung nắm đấm, miệng còn vừa ngốc nghếch mắng: “Lão tử một quyền đánh chết ngươi tên ngu ngốc này, đánh chết ngươi tên ngu ngốc này!”
Nhìn qua giống như tên ác hán chân chính.
Ở dưới ba người dắt tay phản kích, trường hợp rất nhanh ổn định. Diệp Thiếu Dương bình tĩnh lại, phóng mắt nhìn, đám quỷ tốt kia cũng chỉ là số lượng nhiều, nhưng mấy tên đầu lĩnh nhìn qua, trình độ cũng chỉ là đám “Nhật dạ tuần du” kia của Quỷ Tiên thôn, Diệp Thiếu Dương tìm lặp đi lặp lại mấy lần, không thấy Tuyết Kỳ, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ cô ta chưa tới?