Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 544: Chương 544: Chương 544: Vẽ bùa tìm Tà Thần 1




Diệp Thiếu Dương lập tức muốn đi đón. Vương Thanh Phong vừa nghe hắn có bạn đến, rất nhiệt tình muốn đi theo bọn họ, hơn nữa lập tức gọi điện thoại đến khách sạn duy nhất trên chợ được đánh giá sao, đặt sẵn phòng, muốn tẩy trần cho bọn họ.

Diệp Thiếu Dương thấy hắn nhiệt tình như vậy, cũng chỉ đành theo hắn, hơn nữa gọi điện thoại Tương Kiến Hoa, bảo hắn cũng qua, tỏ vẻ có mấy người bạn muốn giới thiệu.

Đoàn người tới Ngưu Đầu sơn, từ xa đã thấy lão Quách cùng Tứ Bảo.

Tứ Bảo đồ tây thẳng tắp, nhìn qua rất có tinh thần, lão Quách vẫn bộ dáng cũ, ngầm tuân theo nguyên tắc có tiền không lộ ra ngoài, mặc giống như dân chở gas.

Đã lâu không gặp, mấy bạn tốt trước đây không có gì xa lạ cả, cùng nhau vui đùa. Sau đó Diệp Thiếu Dương giới thiệu lẫn nhau cho bọn họ. Tứ Bảo thấy Diệp Tiểu Manh, lập tức mắt sáng ngời, không chút nào luống cuống cũng không biết xấu hổ bắt chuyện với cô.

“Đúng rồi, mấy người chưa tìm được Lãnh Ngọc?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Tìm được rồi.” Lão Quách nói, “Bọn họ đi ở phía sau, lập tức sẽ tới.”

“Bọn họ?” Diệp Thiếu Dương ngẩn người, “Người bạn kia của cô ấy?”

Vừa mới dứt lời, một nhóm ba người đẩy ra cây cối, theo đường nhỏ leo lên. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc đi ở trong, bên trái là một đám nam tử rất cao, bộ dạng trắng trẻo, nhìn cũng không tệ lắm, rất bảnh.

Bên phải Nhuế Lãnh Ngọc, cũng là một thiếu niên đẹp trai, mày rậm mắt to, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, Nhuế Lãnh Ngọc... Thế mà lại dẫn theo hai người bạn tới đây?

Nhuế Lãnh Ngọc đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, đứng lại, chỉ vào soái ca mặt trắng bên trái, giới thiệu: “Đây là sư huynh tôi Uông Ngư, trước đó theo tôi cùng đi Tây Xuyên làm việc, về nhà chậm trễ vài ngày, cho nên mới đến, đây là Diệp Thiếu Dương.”

Uông Ngư hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, vươn tay bắt, nói: “Anh chính là Diệp Thiếu Dương, lần trước tìm Tiểu Ngọc xin giúp đỡ chính là anh nhỉ?”

Trong ngữ khí mang theo một tia trào phúng mờ nhạt. Hơn nữa... Hắn thế mà lại gọi Nhuế Lãnh Ngọc là Tiểu Ngọc, quan hệ thân mật như vậy sao? Mình sao không biết Nhuế Lãnh Ngọc từ khi nào có thêm tên sư huynh?

Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười, “Chào anh, cảm tạ đến hỗ trợ.”

Uông Ngư lạnh nhạt cười, “Không có gì, tôi là nể mặt Tiểu Ngọc đến.”

Diệp Thiếu Dương không nói với hắn cái gì nữa, hỏi tiểu soái ca bên cạnh kia, “Vị này là...”

“Tôi không biết.” Nhuế Lãnh Ngọc nói.

“Không biết?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

Lão Quách đi lên, cướp lời: “Vị này là Nhạc Hằng, đệ quên rồi à tiểu sư đệ, lúc trước đệ ở Tây Xuyên trong hạp cốc gì đó từ quan tài bắt được thiếu niên thần bí, sau đó tự mình bỏ đi.”

“Đúng đúng đúng, là hắn!” Tiểu Mã đi lên, vỗ một phát ở trên vai Nhạc Hằng, hỏi: “Sao cậu tới đây, cậu những ngày qua đi đâu, lại từ đâu tới vậy?”

Nhạc Hằng chờ một chút, lắc lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Không biết? Vậy cậu là như thế nào tìm đến?” Tiểu Mã khá kinh ngạc.

“Tôi ở bên ngoài lưu lạc một đoạn thời gian, không có nơi nào để đi, tôi chỉ quen biết một mình hắn, cho nên liền đi tìm hắn.” Nhạc Hằng quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói, “Kết quả Quách lão nói anh ở đây, cần hỗ trợ, tôi liền đi theo đến đây.”

Nghe lời này, giống như mình là người giám hộ duy nhất của hắn, không có nơi nào để đi đến đầu nhập vào mình, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Cậu nhớ ra mình là ai chưa?”

Nhạc Hằng lắc đầu: “Tôi nếu là nhớ ra, đã không tìm đến anh.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, nhưng nghĩ đến gã này vốn là quái nhân, không cách nào câu thông bình thường với hắn, cũng may trên người hắn có Chu Tước lực, trái lại quả thật là một trợ thủ tốt.

Lúc này, Qua Qua từ trong ba lô chui ra, trèo lên đầu vai Diệp Thiếu Dương, nhìn Uông Ngư một cái, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Lão đại, tình huống không ổn nha.”

“Tiểu quỷ!” Uông Ngư nhìn thấy Qua Qua, cả kinh, lập tức đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm nó, rất có ý tứ muốn đem nó thu phục, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi thân là đạo môn thiên sư, sao lại nuôi dưỡng tiểu quỷ!”

“Chuyện này, nhất thời nói không rõ.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói, “Hơn nữa ta cũng không cần thiết giải thích với ngươi, tóm lại hắn là bạn tốt của ta, không phải ác quỷ gì.”

Uông Ngư hừ một tiếng nói: “Quỷ chính là quỷ, pháp sư nuôi quỷ, vô luận như thế nào cũng nói không trôi.”

Qua Qua nghe thấy lời này, trợn trắng mắt, nói: “Tiểu tử, ngươi có ý kiến sao, không phục đến đánh một trận?”

Uông Ngư rất khinh miệt cười cười, vừa muốn mở miệng, Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn: “Ngươi không biết tình huống, đừng nói lung tung, đừng quản chuyện người khác.”

Uông Ngư lúc này mới không cam lòng ngậm miệng.

Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, tựa như hai người bọn họ vô cùng thân thiết, trong lòng rất không thoải mái.

Nhìn quét qua, hiện tại bên mình có Nhuế Lãnh Ngọc, Nhạc Hằng, Qua Qua, còn có sư huynh làm người ta chán ghét kia của Nhuế Lãnh Ngọc, người cũng coi như không ít, còn có lão Quách và Diệp Tiểu Manh hai người biết chút pháp thuật, thực lực không tính là kém, nghĩ như vậy, mình cũng thêm chút tự tin, nhưng... sư huynh kia của Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn thế nào làm người ta chán ghét như thế đó.

Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ tới nhà khách trên chợ trước, mỗi người đặt một phòng. Nhà khách tuy không lớn, nhưng coi như vệ sinh, sau đó Vương Thanh Phong thịnh tình mời bọn họ đi khách sạn ăn cơm, Diệp Thiếu Dương vì chấp hành kế hoạch của mình, không từ chối, mang theo mọi người đi qua, hơn nữa kêu Diệp Tiểu Manh gọi điện thoại đem Diệp Bá gọi tới.

Chờ Diệp Bá và Tương Kiến Hoa trước đó đã liên hệ đi vào, sau khi người đến đông đủ, Diệp Thiếu Dương đóng lại cửa lô ghế, đem đại khái tình huống trước mắt hướng mấy người bạn vừa tới giới thiệu trước một lần.

Sau khi nghe xong, lão Quách và Nhuế Lãnh Ngọc đều cảm thấy dị thường kinh ngạc, tuy trước đó bọn họ đã từng nghĩ, chuyện làm một mình Diệp Thiếu Dương không xử lý được khẳng định rất phiền toái, nhưng không ngờ, đối thủ cường đại đến nước này.

“Nói cách khác, đối thủ của chúng ta, là hai lệ quỷ thực lực mạnh hơn quỷ thủ, còn có một quỷ mẫu, đám quỷ tốt nhỏ kia thì không nói, sau lưng còn cất giấu một Tà Thần sâu không lường được.” Lão Quách cảm thấy không thể tưởng tượng nhìn Diệp Thiếu Dương, cười khổ nói: “Tiểu sư đệ lần này chơi lớn rồi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chơi lớn rồi, cho nên mới tìm mọi người cùng nhau chơi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta nên thừa dịp quỷ mẫu kia chưa có hành động gì, mau hốt cả ổ nó, bằng không đợi người ta chạy đến đánh chúng ta, vậy thì khó đối phó.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Trước kia một mình không dám tùy tiện động thủ, hiện tại có mọi người đến, tôi liền không sợ nữa, nhưng trước đó, tôi còn cần làm một việc, để xác đoàn đội nhận chúng ta không có vấn đề.” Hướng mọi người cười cười, bảo bọn họ chờ, đem Nhuế Lãnh Ngọc và Nhạc Hằng cùng lão Quách gọi riêng ra ngoài, Uông Ngư cũng đi theo ra ngoài.

Tới bên ngoài, Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói ra, mấy người cả kinh, sau đó nghe hắn đem kế hoạch nói ra, cũng đều đồng ý. Uông Ngư tuy không quá thích, nhưng cũng không nhắc ra được ý kiến tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.