Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 557: Chương 557: Chương 557: Chu Tước lực




Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hài cốt Tà Thần, trong lòng luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

“Diệp Thiếu Dương...”

Một bóng người quen thuộc từ đỉnh đầu trên không hiện ra.

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn, bóng người cao lớn kia mặc trường bào, đứng ở trên tường sân đối diện, lạnh lùng nhìn bên này, khuôn mặt đã biến hóa thành một người hoàn toàn không quen, nhưng Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhận ra, hắn là Tà Thần!

Thế mà lại... Chưa chết!

“Ta đã rất nhiều năm chưa thua triệt để như vậy. Diệp Thiếu Dương, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn nhiều.” Tà Thần lẩm bẩm, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, dùng giọng tràn ngập sát khí nói: “Ngày sau, ta tất nhiên sẽ tận tay giết các ngươi, tất cả!”

Tung người bay đi.

Không ai đuổi theo hắn, bởi vì đã không đuổi kịp nữa.

“Như vậy... Hắn cũng chưa chết?” Diệp Tiểu Manh thất thanh lẩm bẩm, vừa rồi ở lúc đám người Diệp Thiếu Dương vây công Tà Thần, cô bởi vì tu vi quá yếu, luôn luôn ở bên ngoài tìm cơ hội, bởi vậy thấy cục diện chiến đấu khá rõ, cô căn bản không nghĩ ra Tà Thần là đào tẩu thế nào.

“Đào tẩu là nguyên hồn của hắn, thân thể hắn đã chết.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Nguyên hồn...” Diệp Tiểu Manh ngây người một lúc, hỏi, “Nguyên hồn còn có thể chiến đấu sao?”

“Nguyên hồn có thể chiến đấu, nhưng không có thân thể làm vách ngăn, thực lực giảm nhiều.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cho nên nó mới lựa chọn chạy trốn, không cứng đối cứng với chúng ta nữa. Chỉ cần nguyên hồn bất diệt, hắn sớm muộn gì có một ngày còn có thể tu luyện ra thân thể.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương tới trước thân thể bị hủy diệt kia, từ chỗ cái cổ lấy ra một sợi dây chuyền do chỉ đỏ buộc thành.

Chính là nó ở thời khắc mấu chốt phát huy ra thần lực, đánh vỡ kết giới yêu khí, mới cho mọi người cơ hội ùa lên, đánh bại Tà Thần.

“Đây là cái gì?” Diệp Tiểu Manh ghé lên, tò mò nói.

“Thiên Địa Sinh Tử Khấu.” Diệp Thiếu Dương đẩy ra sợi tơ giữa dây chuyền, lộ ra một đồng tiền đúc mẫu lớn long lanh.

“Anh đem nó buộc ở trên cổ Tà Thần vào lúc nào?” Diệp Tiểu Manh hỏi.

Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, chỉ chỉ cái cổ trắng như tuyết của cô, nói: “Trên cổ em cũng có.”

Diệp Tiểu Manh sửng sốt, đưa tay sờ, chạm đến một sợi dây chuyền.

“Đây là... Anh sau khi bảo mọi người thổi linh phù, tặng cho bọn em, nói là có thể tránh cho Tà Thần nhập vào...” Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ ra, dùng ánh mắt khâm phục nhìn Diệp Thiếu Dương, “Thì ra anh ở lúc ấy đã chôn xuống cạm bẫy vì đánh bại Tà Thần.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Trên cổ mọi người, là bùa hộ mệnh, nhưng trên cổ Tà Thần cùng anh sát đều là Thiên Địa Sinh Tử Khấu, ở trước khi kích hoạt, chính bọn hắn cũng không biết.”

“Vậy cậu vì sao lúc đối phó anh sát chưa sử dụng?” Tiểu Mã hỏi.

Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, “Lúc ấy nếu dùng rồi, bị Tà Thần nhìn thấy, sau khi có phòng bị, hắn còn có thể mắc mưu sao?”

Mọi người nghẹn lời. Uông Ngư nhìn Diệp Thiếu Dương, nghĩ đến lúc mình vừa gặp hắn, cũng không cảm thấy hắn có gì khác biệt, hiện tại mới biết được hắn không chỉ pháp thuật lợi hại, tâm tư cũng tinh tế vô cùng. Không hổ là đạo môn thiên sư.

“Đúng rồi, vừa rồi con Chu Tước kia, chuyện là thế nào?” Một vấn đề của Uông Ngư dẫn tới rất nhiều người tò mò, hướng Diệp Thiếu Dương nhìn lại.

“Cái này không quan hệ với tôi.” Diệp Thiếu Dương buông tay, nhìn về một phía. “Là cậu ta.”

Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy được Nhạc Hằng.

Nhạc Hằng dựa vào tường ngoài vườn hoa, rất yên lặng đứng ở nơi đó, trên làn da lộ ở quần áo bên ngoài dâng lên làn sóng màu đỏ đang chậm rãi đi.

Diệp Tiểu Manh đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, thấp giọng hỏi: “Tiểu soái ca này là một phái nào vậy, đạo gia hay là phật gia?”

“Không phải đạo gia, cũng không phải phật gia, anh cũng không biết hắn có lai lịch thế nào.” Diệp Thiếu Dương cười cười, hắn nói là nói thật, mình quả thực không biết nhiều việc hơn về Nhạc Hằng, nhưng tin tưởng, hắn là đứng ở bên mình. Đây là một loại trực giác khó có thể nói bằng lời.

Đoàn người cúi đầu nhìn thân thể bị phá hủy kia của Tà Thần trên mặt đất, còn có anh sát cách đó không xa bị giết chết, hai đống máu thịt, một mảng hỗn độn.

“Thật không ngờ, chúng ta đã ở đây tiến hành hai trận chiến, một đối thủ trong đó còn là Tà Thần.” Tứ Bảo cảm khái nói, “May có nhiều người, tốt xấu cũng đánh thắng.”

Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao bây giờ, chờ người ta đánh trở về.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trời đêm, chậm rãi phun ra một hơi, bây giờ tâm tình hắn đã thoải mái lại khẩn trương, thoải mái là: toàn bộ bí ẩn đều đã cởi bỏ —— ít nhất trên đại thể đều đã có đáp án, đối thủ rất rõ ràng, chính là quỷ mẫu cùng Tà Thần, chỉ cần đem bọn chúng đánh bại, thu phục, chuyện này liền kết thúc.

Khẩn trương là: thời khắc quyết đấu rốt cuộc sắp tới rồi. Tà Thần tuy đã thua, nhưng còn có một quỷ mẫu tu vi không thua gì hắn. Hơn nữa Tà Thần cũng chưa chết, một khi chờ hắn luyện ra thân thể, tu vi khôi phục, sẽ lại là một tồn tại đáng sợ...

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, yêu ma quỷ quái giết không hết mà.

Tà Thần sau khi rời khỏi Diệp gia thôn, không lượn lờ chung quanh, cũng chưa tìm chỗ nấp đi dưỡng thương, tu luyện thân thể, mà là trực tiếp bay vào Lưỡng Giới sơn.

Vừa vào khe núi, Tà Thần liền bị các lệ quỷ vẻ mặt dại ra, ánh mắt tà ác làm kinh ngạc.

Một đoạn thời gian không tới, Quỷ Tiên thôn sao đã biến thành bộ dạng này?

Vô số lệ quỷ hướng hắn bổ nhào lên.

Tà Thần cũng không thèm nhìn chúng nó, trên người phát tán tà khí, dọc đường đem lệ quỷ đánh bay, tới sâu trong khe núi.

Tới chân núi Thanh Thiên quan.

Một quỷ tướng mặc khôi giáp lao xuống núi, chất vấn lai lịch Tà Thần.

Tà Thần hoàn toàn không nhìn phòng ngự của hắn, trực tiếp đưa tay đem hắn bắt lại, nói: “Đi thông báo một chút, một người bạn cũ bái phỏng.” Nói xong đem quỷ tướng kia trực tiếp ném lên đỉnh núi, tự mình nhảy vào trong dòng suối, dùng nước Vong Xuyên gội rửa hồn thân bị thương nặng của mình, trong lòng oán hận nghĩ, không lâu sau đây, mình nhất định phải tìm Diệp Thiếu Dương, báo thù hôm nay.

Chỉ một lúc, một giọng nữ nhân trong trẻo truyền đến: “Mời thần tọa lên núi!”

Tà Thần rời khỏi dòng suối, phi thân lên núi.

Bên miệng giếng cổ nọ, Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ chia ra hai bên, nhìn thấy bộ dáng Tà Thần đều cả kinh.

Diệp Tiểu Thước thất thanh nói: “Thần tọa, ngươi đấu pháp với ai, sao ngay cả thân thể cũng không còn?”

Tà Thần không thèm để ý bọn hắn, nhảy vào giếng cổ.

Tuyết Kỳ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chợ Ẩn Tiên lại có cao nhân thông thiên nào tới hay sao?”

Diệp Tiểu Thước lắc đầu, cười nói: “Khẳng định là Diệp Thiếu Dương gây ra.”

“Diệp Thiếu Dương...” Tuyết Kỳ nhíu mày, cảm thấy không thể tưởng tượng, “Hắn có pháp lực mạnh như vậy?”

“Một mình hắn khẳng định không được, nhưng bọn hắn nhiều người, hơn nữa, kẻ này quỷ kế đa đoan, rất khó đối phó.”

Tuyết Kỳ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ở dưới tay tiên nương, tất cả đều là con kiến.”

“Đúng vậy.” Trong ánh mắt Diệp Tiểu Thước hiện lên một tia hào quang trào phúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.