Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 566: Chương 566: Chương 566: Chó cương thi




Hai người sau khi vào thôn, lập tức lọt vào vây công, nhưng đối với hai đại pháp sư bọn họ mà nói, các hành thi cấp thấp này căn bản không tính là đối thủ, nhiều nữa cũng vô dụng, duy nhất có chút đáng ghét là lũ chó bị hành thi hóa.

Loại chó này sau khi biến thành hành thi, đầu bởi vì không chịu nổi gánh nặng của thi khí, từ giữa toác ra, trong miệng răng nhọn mọc lan tràn, chảy nước dãi màu đen, nhìn qua rất hung tàn, so với bệnh chó điên còn đáng sợ hơn gấp mười.

Đám chó hành thi này động tác linh mẫn, giỏi về né tránh, không dễ đối phó, cũng may số lượng không nhiều, Diệp Thiếu Dương dọc đường dùng tiền Ngũ Đế đánh chết mấy con, rốt cuộc tìm được căn nhà Lưu gia thôn trưởng nói, sau khi đạp cửa đi vào, lập tức thấy được một màn ghê tởm:

Mấy chục hành thi ghé vào trong chuồng gà dưới tường sân, đang tách rời và chia nhau ăn những con gà, loại ăn sống thịt phát ra tiếng răng rắc đó làm da đầu người ta phát tê.

Nhìn thấy hai “mỹ vị” đưa **** đến, đôi mắt những hành thi không giành được thịt gà ăn tỏa sáng, vặn vẹo thân thể, giống loài bò sát hướng tới hai người ùa đi.

Diệp Thiếu Dương tay cầm tảo mộc kiếm, lần lượt đâm chết hết, nhìn một đống gài chết trong chuồng gà, uể oải nói: “Xem ra chúng ta đã tới muộn.”

Vừa mới dứt lời, bên tai đột nhiên nghe được một đợt tiếng gà gáy, quay đầu nhìn lại, một số gà đứng ở trên nóc nhà, đang thong thả bước.

Không cần phải nói, nhất định là vì trốn tránh đuổi giết mà bay lên, có mấy hành thi vây quanh tòa nhà vòng vòng, nhưng chúng nó là cương thi, không phải quỷ, không có cách nào lên nóc nhà.

Diệp Thiếu Dương đi qua, giết chết mấy hành thi trước, sau đó nhìn nhìn nóc nhà cao hơn hai mét, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Tôi đỡ cô một chút?”

Nhuế Lãnh Ngọc không để ý đến hắn, tung người nhảy lên, tóm lấy mép mái hiên, chân đạp một phát ở trên tường, một tư thế phi thường tiêu sái leo lên nóc nhà.

Tốc độ quá nhanh, Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn thấy hai đoạn bắp chân trắng như tuyết ở trước mặt mình nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi, có chút thất vọng, cũng tự trèo lên, cùng động thủ với Nhuế Lãnh Ngọc, bắt mấy con gà trống, sau đó xé mào gà, dùng bình sứ nhỏ sưu tập một ít máu mào gà, sau đó, từ trong túi lấy ra một bao bột gạo nếp giã nát, rắc vào trên thân mấy con gà.

“Các ngươi đại nạn không chết, lại có cơ hội cho tiên gia sử dụng, lập công đức, cho phép các ngươi miễn đi một đao, có thể sống sót hay không, phải xem bản thân các ngươi.”

Mấy con gà bị hắn xua từ nóc nhà nhảy xuống, bởi vì trên người dính bột gạo nếp, là khắc tinh của hành thi, nhất thời không dám tới gần. Mấy con gà ra sau khi ra khỏi cửa sân, có con tìm đồ ăn xung quanh, có con không tìm được đường vòng vèo khắp nơi, kết quả bột gạo nếp trên thân rơi, bị hành thi ùa lên, xé thành mảnh vụn, chỉ có một con, sau khi rời nhà không dừng lại chút nào, lựa chọn tuyến đường cũng chính xác, hướng thẳng cửa thôn đi nhanh.

Ở trước khi bột gạo nếp trên cánh rơi hết, con gà này tới cửa thôn, quay đầu, hướng phía chỗ Diệp Thiếu Dương đứng nghển cổ gáy dài, sau đó giương cánh bay đi.

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: “Trên đời lại có thêm một con Nộ Tình Kê Linh sau độ kiếp.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày nói: “Động vật tu luyện, không phải cần trải qua trăm năm mới có thể thành tinh sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tu luyện, chú ý cơ hội, có người khổ tu mấy chục năm cũng chưa ngộ đạo, có người trải qua chuyện nào đó nháy mắt thông suốt, một buổi là ngộ đạo.”

Đứng ở nóc nhà quan sát xuống, hành thi trong thôn đều nghe thấy được hơi người ánh mắt trên thân mình, một đám đều đang bò về bên này, tụ tập tràn đến.

Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh quái dị này, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc: “Có cảm giác tận thế hay không?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhất quán thích đả kích hắn, lần này chưa phản bác, lẩm bẩm: “Thời đại mạt pháp, quỷ yêu hoành hành, tôi luôn có cảm giác, lời tiên đoán này như sắp thực hiện.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô cười hắc hắc, “Loại cảm giác này rất tốt.”

“Cảm giác gì?” Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu.

“Quỷ yêu hoành hành, thiên hạ không còn ai, chỉ còn lại hai người chúng ta.” Diệp Thiếu Dương hướng xa xa các hành thi đi qua phòng ốc bĩu môi, nói, “Chậc chậc, hình ảnh như vậy, ảo tưởng một chút, loại cảm giác đó.”

Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.

Diệp Thiếu Dương truy hỏi: “Cô và Uông Ngư, rốt cuộc có quan hệ thế nào?”

Nhuế Lãnh Ngọc hé miệng cười, chưa trả lời, nhìn xa xa nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu đây thật sự là tận thế, thiên hạ đều là quỷ quái, anh biết rõ đấu không lại, sẽ làm thế nào?”

Diệp Thiếu Dương hướng ngoài mái hiên đi một bước, nhìn các hành thi kia, tay cầm tảo mộc kiếm, chỉ phía trước, thản nhiên nói: “Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ.”

Diệp Thiếu Dương bày ra bộ dáng làm ra vẻ này, vốn tưởng Nhuế Lãnh Ngọc sẽ bị mình mê hoặc, kết quả... Mái hiên bởi vì trống, không chịu được nặng, đột nhiên gãy, Diệp Thiếu Dương không có chút phòng bị, rơi xuống.

Các hành thi canh giữ ở phía dưới căn nhà đang bất hạnh không thể đi lên, đột nhiên thức ăn từ trên trời rơi xuống, một đám vui vẻ vội vàng vươn hai tay nghênh đón.

Nóc nhà chỉ cao có hai ba mét, căn bản chưa kịp làm gì cả, Diệp Thiếu Dương đã rơi vào trong tay đám đông hành thi, nhìn một cái lại một cái mồm không sạch sẽ hướng vị trí khác nhau ở toàn thân mình cắn tới, thời khắc mấu chốt chỉ nghe “rắc” một tiếng, trước mặt một cái đầu người từ chỗ cổ chặt đứt chỉnh tề, máu đen bắn vọt ra, có chút bắn tung tóe ở trên mặt.

Diệp Thiếu Dương đưa tay lau máu xác, mở mắt nhìn, dưới thân mình một mảng hồ máu: toàn bộ hành thi đều bị chặt đầu, ngã nhào ở một bên, hai con dơi màu vàng đang bay hướng bên cạnh.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương một đường theo dõi, thấy hai con dơi bay đến trong tay Nhuế Lãnh Ngọc, bị cô đeo ở trên nắm tay, mới biết được không phải dơi, mà là pháp khí riêng của cô: hai vòng cánh dơi.

Nhìn mảnh xác hành thi chồng chất dưới thân, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cười khổ nói: “May mắn cô ra tay đúng lúc, bằng không cho dù không bị cắn chết, cũng phải bị thương.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày, nói: “Đây là ‘Tuy ngàn vạn nhân ngô vãng hĩ’ sao?”

“Ặc, sai lầm sai lầm.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười, nhìn chằm chằm hai vòng cánh dơi lập lòe sáng lên trong tay cô, hỏi: “Vừa chém đầu hành thi như vậy, sao thấy tuyệt không bị bẩn?”

“Long Cốt Cương làm thân, cộng thêm trầm kim ngàn năm, lưỡi không dính máu.”

“Thật sự là thứ tốt.” Diệp Thiếu Dương khen một tiếng.

Lúc này, rất nhiều hành thi đang ở từ ngoài cửa ùa vào, hai người vì tiết kiệm sức, trực tiếp từ tường sân nhảy ra, từ chỗ ít hành thi nhanh chóng chuồn qua, tới đầu thôn, từ trong đội ngũ quỷ tốt đông nghìn nghịt một đường chém giết, trở lại trong kết giới.

Diệp Thiếu Dương tìm được Diệp Bá, hỏi ông ta tiến độ sưu tập thuốc phép, chờ sau khi tất cả chuẩn bị tốt, Diệp Thiếu Dương đòi một cái vò, đem những thứ đó bỏ hết vào trong cái vò, trộn vào máu mào gà, cùng nhau quấy, sau đó dùng phù hỏa phong tồn... Sau đó tới gò đất nơi nào đó của con đường, dùng bột mì trộn cồn, ở trên đất vẽ vòng.

Sau đó bảo lão Quách hỗ trợ, dựa theo phương vị tứ trụ, ở trên đất đóng xuống bốn cây cọc gỗ, dùng chỉ đỏ quấn quanh, tiếp theo dùng pháp dược phối trí sẵn viết linh phù, dán trên cọc gỗ, dùng gần hai mươi phút, trận pháp được bố trí xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.