Một cái bóng trắng theo bậc thang bay xuống, đáp ở bên người Diệp Thiếu Dương, chính là Tiểu Bạch.
“Còn lại không nhiều lắm, Chanh Tử tự xử lý được, em đến giúp chủ... Lão đại.” Tiểu Bạch ngọt ngào cười nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Tu La quỷ mẫu đối diện: kẻ địch mạnh nhất mình bình sinh gặp được.
Ở phía sau hắn, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tiểu Bạch, Qua Qua... Trừ Nhạc Hằng bị thương nặng cùng Chanh Tử thủ trận, người còn lại đều đã đến.
Trên mặt quỷ mẫu lại không có lấy một chút bộ dáng sợ hãi, nhẹ nhàng cười nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi cho rằng nhiều người, là có thể làm gì được ta?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nhìn máu quỷ khắp nơi, ngàn vạn quỷ tốt quỷ mẫu mang đến, bây giờ một con cũng không còn.
Nhiều người, từ trước tới giờ đều không phải mấu chốt quyết định thắng bại.
“Ngươi rất cường đại, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không nhất định là đối thủ của ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhìn ả, thản nhiên nói.
Khóe miệng quỷ mẫu lộ ra một tia mỉm cười cô đơn.”Ngươi và Diệp Pháp Thiện, rất giống, chỗ nào cũng giống.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, quỷ mẫu này quả nhiên có ngàn năm tu vi, từng trải qua thời đại Diệp Pháp Thiện.
“Nói ra, ta còn tính là nửa bà tổ của ngươi...” Quỷ mẫu nhìn thấu tâm sự của hắn, nói.”Ngươi không muốn biết lai lịch của ta sao?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi: chẳng lẽ Tu La quỷ mẫu trước mắt này, còn có chuyện tình gì với Diệp Pháp Thiện hay sao? Lại là một nghiệt duyên đạo sĩ cùng quỷ?
“Ta không muốn biết.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên trả lời.”Ngươi lai lịch thế nào, không quan hệ với ta, ta chỉ biết, ngươi là tà ma!”
Nói xong, cũng không dong dài nữa, vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xông lên.
Đã không có gì để nói, cũng không có chiến thuật gì, chỉ là quyết đấu, dùng hết mọi năng lực đánh bại đối phương.
Quỷ mẫu cười một tiếng dữ tợn, váy dài phần phật, từng cái xương sọ từ bên dưới bay lên, giống như đèn kéo quân, ở không trung bay vòng, hình thành một cái đầu lâu thật lớn, ở dưới sự điều khiển của quỷ mẫu há mồm, nhằm Diệp Thiếu Dương cắn tới.
Diệp Thiếu Dương niệm một lần chú ngữ, trường kiếm dùng sức vỗ xuống, ở trên cằm của đầu lâu chém ra một lỗ thủng, né tránh công kích, chỗ hổ khẩu cầm kiếm lại bị chấn động tới phát đau.
Quay đầu nhìn, cái đầu lâu thật lớn kia phân tán ra, hướng mấy người còn lại bay đi. Đoàn người cũng không nhàn rỗi, đều tự làm phép, triển khai phản kích.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ bọn họ, một hơi lao tới bên thân quỷ mẫu, vung kiếm chém liền. Quỷ mẫu mỉm cười, ngón tay ngọc không ngừng búng, từng đạo oán khí bay vút đi như mũi tên nhỏ, một đòn nhẹ nhàng đã đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đánh bật ra, tu vi cao cường, Diệp Thiếu Dương căn bản không thể tới gần người.
“Diệp Thiên sư, còn có thủ đoạn nào không?” Quỷ mẫu cố ý trào phúng nói.
“Nhìn xem cái này!” Diệp Thiếu Dương đưa tay tới trong đai lưng kéo, lấy ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, hai tay kết ấn niệm chú, Lôi Hỏa Kỳ gặp được oán khí trên thân quỷ mẫu, lập tức phóng to mấy chục lần, ở trên đỉnh đầu ả xoay tròn hạ xuống, không đợi quỷ mẫu phục hồi tinh thần lại, Lôi Hỏa Kỳ đã đem ả vây ở chính giữa.
“Thiên phong hành, lôi hỏa như phược, cấp cấp như luật lệnh!”
Theo Diệp Thiếu Dương không ngừng niệm chú, hai đầu cao thấp của Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ hướng về phương hướng trái ngược bắt đầu xoay tròn, đem quỷ mẫu ép chặt.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra một lá Cửu Tinh Thần Phù, dán lên đầu quỷ mẫu, lui về phía sau hai bước, niệm: “Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”
Trên linh phù lập tức phấn vàng lưu động, biến ảo làm chín ánh sao, cách Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, phân biệt đánh về phía chín đại quỷ huyệt trên thân quỷ mẫu.
Chín ngôi sao cùng cất tiếng, càng tăng cường thần uy ngọn lửa trên Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, hừng hực thiêu đốt, mấy phút đồng hồ sau, thần uy biến mất, lửa mới chậm rãi tắt.
Toàn thân quỷ mẫu bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao phủ, không nhúc nhích.
Mọi người nhìn nhau.
“Quỷ mẫu... Chết rồi?” Trương Thi Minh lẩm bẩm nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, điều đó không có khả năng, Tu La quỷ mẫu nào có dễ đối phó như vậy, vừa muốn mở miệng, dưới Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ đột nhiên sinh ra một dị động, tiếp theo chỉ nghe một tiếng trầm nặng, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ từ giữa bị xé rách một cái lỗ thủng, quỷ mẫu lao vút lên trời, tay áo bay bay, nhìn qua vẫn rất ngăn nắp, không chịu một chút thương thế nào.
Ả thế mà... Có thể phá huỷ pháp khí?
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, quỷ yêu có tu vi thâm hậu, có thể đối kháng linh lực pháp khí, cái này rất bình thường, nhưng có thể đánh vỡ pháp khí, chuyện như vậy vẫn cực ít xảy ra, tu vi của Tu La quỷ mẫu quả thực nghịch thiên!
“Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba ma không!” Tứ Bảo phóng ra bình bát màu vàng, chộp về phía đỉnh đầu Tu La quỷ mẫu.
Quỷ mẫu hừ một tiếng, tay áo dài khẽ phất, đem bình bát thoải mái đánh bay.
Nhuế Lãnh Ngọc hướng quỷ mẫu bắn mấy phát, kết quả đạn chu sa căn bản ngay cả quỷ mẫu cũng không tiếp cận được, lơ lửng giữa không trung, pháp lực tan hết sau đó rơi xuống đất.
“Một đám phế vật...” Quỷ mẫu tiếp tục hướng lên trên bay đi.
Nhuế Lãnh Ngọc tới bên người Diệp Thiếu Dương, dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt cô, nói: “Như thế nào cũng phải phá quỷ thân của ả, bằng không cho dù dùng chiêu đó, cũng không khóa được ả.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, nghĩ dùng pháp thuật nào có thể đem quỷ mẫu lôi xuống, phá quỷ thân của ả, đúng lúc này, một tiếng chim hót từ đối diện bay tới. Mọi người giương mắt nhìn lên, một con Chu Tước đang bay tới cực nhanh, mở ra cái mỏ khổng lồ như ngọn lửa, hướng tới cổ quỷ mẫu.
Quỷ mẫu nhướng mày, Quỷ Huyết Nhãn phía sau mở ra, bắn ra ánh vàng để đối kháng.
Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, cảm thấy đây là một cơ hội vô cùng tốt, dùng Mao Sơn Diệt Linh Đinh đâm rách đầu lưỡi, niệm chú ngữ, đem Diệt Linh Đinh ném lên trên không, đánh về phía sau gáy quỷ mẫu.
Quỷ mẫu cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý, vươn một bàn tay chộp tới.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Thái Ất Phất Trần, quét qua, tua phất trần nháy mắt phóng to, móc chặt cổ tay quỷ mẫu, làn da tươi mới trắng noãn lập tức thối rữa ăn mòn, máu quỷ chảy ra, đem tua phất trần đánh văng ra, đánh lui về. Nhưng ngay tại nháy mắt phất trần ôm lấy cổ tay ả, Diệt Linh Đinh xé ra cánh tay của ả, đâm trúng sau gáy ả.
“Thiên địa huyền môn! Thần binh chấp pháp!”
Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, ra sức kết ấn, lấy toàn thân cương khí đem Diệt Linh Đinh ép xuống ba tấc.
“A...” Trong miệng quỷ mẫu phát ra một thân rên khẽ, thân thể chấn động, đem Diệt Linh Đinh đã cắm vào thân thể bắn ra ngoài.
Bị Diệp Thiếu Dương chen ngang một chiêu như vậy, quấy rầy quỷ mẫu phòng ngự đối với Chu Tước, mắt thấy Chu Tước bay đến trước mặt, tình thế cấp bách há mồm phun ra một ngụm oán khí, hình thành kết giới, bảo vệ quanh thân, rắn chắc ngăn trở mấy phen tiến công của Chu Tước.
Diệp Thiếu Dương ở bên dưới xem mà kinh hãi không thôi, đang cân nhắc hỗ trợ thế nào, bên người đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ: “Ta đến!”
Một cái bóng trắng bay lên trời, hướng tới quỷ mẫu.
Diệp Thiếu Dương khẽ động tâm, nhìn chăm chú, là một con rắn trắng thật lớn, lắc đầu quẫy đuôi, uy nghiêm kinh người.
Là chân thân Tiểu Bạch!
Một trắng một đỏ, một con rắn trắng một con Chu Tước, vây quanh quỷ mẫu không ngừng tiến công.