Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 592: Chương 592: Chương 592: Cương thi chưa bao giờ gặp 1




Dương công tử hơi cúi đầu, một lát sau, dùng giọng kiên định nói: “Ngươi yên tâm đi, ta đối với cô ấy, vĩnh viễn cũng sẽ không có bất cứ ý nào.”

Ngữ khí quyết tuyệt của hắn làm Diệp Thiếu Dương thoáng yên lòng, hơn nữa nghĩ đến cái này cũng là chuyện không có biện pháp: Tuyết Kỳ không thể rời khỏi Âm Dương Kính, Dương công tử không đi, mình cũng không thể đuổi hắn, cho nên, tuy cảm thấy không được tự nhiên, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành để hai bọn họ tiếp tục ở cùng một chỗ.

Còn muốn nói chút gì đó, Dương công tử nói: “Ngươi nếu tiếp tục nán lại, thì sẽ bị người ta đưa đi cấp cứu.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra. “Có ý tứ gì?”

Dương công tử chưa lên tiếng, nâng lên một bàn tay, ngón trỏ phóng ra một ánh sáng màu bạc, đem thần thức hắn đánh nát.

Mỗi lần đều là như thế này... Diệp Thiếu Dương mang theo một loại cảm giác khổ sở mê muội, chậm rãi tỉnh lại, cảm nhận được một mảng ánh sáng chói lóa đang ở trước mặt mình lắc qua lắc lại, hơn nữa một con mắt còn bị người ta mạnh mẽ mở ra.

Diệp Thiếu Dương theo bản năng phản ứng vội vàng ngồi dậy, trái lại làm đối phương bị dọa giật mình, lảo đảo lui về phía sau, nói: “Ngươi làm gì!”

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, là y tá, hơn nữa là người nọ từng tới truyền dịch cho mình, một tiểu cô nương rất xinh đẹp, lúc này mới thở phào một cái, nhún vai nói: “Em gái à, câu này nên là anh hỏi em chứ?”

“Tôi, tôi đến kiểm tra phòng, thấy trong tay anh nắm cái gương này, gọi anh cũng không tỉnh, tôi sợ anh xảy ra chuyện, cho nên xem con ngươi của anh, anh rốt cuộc làm sao vậy?”

“Ặc... Tôi đang ngủ.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu. “Ngủ tương đối say, thật ngại quá.”

Nữ y tá chớp một đôi mắt to đẹp, nghi hoặc nói: “Vậy anh ngủ trong lòng ôm gương làm gì?”

“Cái này... Tôi vốn đang soi gương, soi chút thì ngủ mất...” Diệp Thiếu Dương nghĩ cái lý do sứt sẹo.

Nữ y tá bĩu môi. “Cho dù bộ dạng đẹp trai, cũng không cần tự kỷ như vậy chứ.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc. “Đa tạ khích lệ, cô nương xưng hô như thế nào, bao tuổi rồi?”

Nữ y tá hơi ngẩn ra, giận dữ nói: “Anh cũng quá trực tiếp đi.”

Trực tiếp? Diệp Thiếu Dương ngây ra chút mới biết được cô nói cái gì, nhất thời cảm thấy ủy khuất, mình chỉ là cảm giác được trên thân cô có thi khí, lại không thể trực tiếp hỏi cô có phải bên người có cương thi hay không, cho nên mới thử từ khía cạnh khác đi tìm hiểu cô, kết quả lại bị người ta coi là dê xồm...

Vừa muốn giải thích, nữ y tá lại thay đổi một sắc mặt, mỉm cười, nói: “Tôi tên Tống Ngọc Đình, muốn hẹn tôi ăn cơm đi dạo phố cái gì đó, ít nhất chờ anh xuất viện đi, tôi cũng không hẹn với bệnh nhân của mình.” Nói xong lè lưỡi một chút, đi ra ngoài cửa.

Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn phương hướng cô biến mất, ngây ra một lúc, từ trên giường nhặt lên Âm Dương Kính, soi gương sờ sờ mặt mình, đắc ý cười nói: “Khó trách, mê người như vậy...”

“Ọe...” Bên giường lập tức vang lên tiếng nôn mửa, một cái đầu từ trong ổ chăn chui ra, hướng hắn cạo cạo mặt, lại lùi về.

Qua Qua thế mà lại ở trong phòng!

Diệp Thiếu Dương xấu hổ và giận dữ muốn lao đầu húc vào trên thân nó, đồng quy vu tận, nhưng Qua Qua biết tình huống không ổn, sớm đã chạy.

Ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, trong lúc đó, lão Quách và Tiểu Mã đi trước một bước, về Thạch Thành, sau đó Chanh Tử cũng bị Diệp Thiếu Dương cưỡng chế đuổi đi, xuống sông rời khỏi, về nhà.

Diệp Thiếu Dương đợi Diệp Tiểu Manh chuyển biến tốt, hai người cùng nhau xuất viện, sau đó bảo ba người nhà Diệp Tiểu Manh về thôn trước, mình xử lý chút chuyện, đuổi theo sau.

Đêm hôm đó, một mình hắn tới nhà ga, tiễn Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư.

Sau khi trải qua hợp tác một trận chiến lần trước, cái nhìn của Diệp Thiếu Dương đối với Uông Ngư cũng có thay đổi: gã này mặc dù có chút thích ra vẻ, nhưng lúc đấu pháp cũng thực sự góp sức, không đứt liên lạc. Nhưng bởi vì Nhuế Lãnh Ngọc, đối với hắn từ đầu tới cuối không có cách nào nhiệt tình nổi.

Ba người cùng nhau ăn bữa lẩu, tới nhà ga, cách soát vé còn nửa giờ, Nhuế Lãnh Ngọc bảo Uông Ngư vào nhà ga trước, cùng Diệp Thiếu Dương tới nơi tương đối thanh tĩnh trước ga, tay vịn lan can, sóng vai đứng.

Diệp Thiếu Dương nhìn góc nghiêng mặt Nhuế Lãnh Ngọc gần như hoàn mỹ, ôm tâm tình chờ mong nói: “Vì sao phải lưu lại một mình với tôi, có phải có lời gì riêng tư hay không?”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn. “Còn không phải là vì anh tiễn, tôi không có lời riêng, anh có thì mau nói.”

“A...” Diệp Thiếu Dương thất vọng, gãi gãi đầu, nói: “Ừ thì, cô và hắn khi nào tách ra?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, không nói gì cười một cái. “Anh cũng thật quan tâm, yên tâm đi, xuống xe lửa là đi.”

“Ừ, như vậy tốt nhất.” Diệp Thiếu Dương cũng cười cười. “Lần sau tìm cô hỗ trợ, thật sự đến?”

“Đến chứ, chỉ cần có tiền, vì sao không kiếm.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, câu này của Nhuế Lãnh Ngọc, ít nhiều phai nhạt đi tâm trạng ly biệt.

“Anh không muốn nói chút gì đó sao?” Nhuế Lãnh Ngọc hơi quay đầu, ánh mắt sáng ngời đặt ở trên mặt hắn.

Theo Diệp Thiếu Dương thấy, ánh mắt này có một chút ý tứ chờ mong, nhịp tim lập tức tăng tốc, nhưng cưỡng chế xúc động, cho ra một câu trả lời bản thân cảm thấy rất thông minh: “Bây giờ... Sợ còn chưa tới lúc nhỉ?”

Nhuế Lãnh Ngọc xoay người, tựa vào trên lan can, đem hai tay đặt ở bên trên, nhìn hắn, đột nhiên nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu có một ngày, anh phát hiện tôi không giống như anh nghĩ, thậm chí hoàn toàn ngược lại, anh đối với tôi... Còn có thể như vậy không?”

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, nhíu mày nói: “Có ý tứ gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài. Lúc này, radio nhà ga vang lên tin tức xe lửa Nhuế Lãnh Ngọc ngồi sắp vào ga, thúc giục soát vé, Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy nói: “Tôi đi đây.”

Đi đến cửa soát vé, Nhuế Lãnh Ngọc lại quay đầu, nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Đừng ôm hy vọng gì đối với tôi, bằng không anh sẽ hối hận.”

Hối hận?

“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói.

Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc chưa trả lời, đi vào cửa soát vé.

Diệp Thiếu Dương một mực nhìn theo bóng người cô biến mất ở trong đám đông, trong lòng lặp lại tự hỏi câu nói cô nói cuối cùng kia: vì sao không thể ôm hy vọng đối với cô, vì sao sẽ hối hận?

Nửa giờ sau, Diệp Thiếu Dương trở lại phụ cận bệnh viện trước đó ở, trên một con đường chợ đêm ăn vặt.

Cùng Tống Ngọc Đình ——nữ y tá kia ăn bữa lẩu nhỏ kiểu Hàn, trên bữa trải qua các loại nói bóng nói gió, rốt cuộc xác định nguồn gốc thi khí trên thân cô, đến từ trên người một người bạn cùng phòng của cô, vì có thể tiếp cận người bạn cùng phòng kia, Diệp Thiếu Dương đành phải nói ra chân tướng.

“Em còn không tin.” Nhìn Tống Ngọc Đình trong miệng ngậm miếng thịt bò, quên ăn cũng quên nhổ ra, Diệp Thiếu Dương hướng cô vung vẩy linh phù kẹp trong ngón tay, nói: “Trên thân em cũng có thi khí, dán lá bùa này của anh, có thể hút khô thi khí trên người em, nhìn kỹ...”

Nói xong không để ý cô phản đối, tóm lấy tay cô, đặt ở trên bàn, đem linh phù dán tại chỗ cổ tay cô, niệm một đạo chú ngữ, chỉ thấy các luồng hắc khí, theo cánh tay của cô bò đi, hội tụ vào trong linh phù.

Linh phù màu tím biến thành màu đen từng chút một, sau đó héo rút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.