Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 601: Chương 601: Chương 601: Ám sát 1




Hôm qua, nó nhớ rõ giếng nước này còn bị vị sư huynh kia của Diệp Thiếu Dương dùng pháp thủy trút vào, đem âm khí còn sót lại bên trong triệt để thanh tẩy, nhưng bây giờ, trong đó lại là hắc khí dày đặc.

Một mảng bóng người màu trắng từ trong giếng chậm rãi dâng lên, đứng thẳng trên không trung, lẳng lặng nhìn nó, cười nhẹ: “Thượng cổ Tà Thần.”

Tà Thần đánh giá, xem nam tử này bộ dáng hơn hai mươi tuổi, có bề ngoài tuấn lãng, tóc dài ở sau đầu, búi lại, mặc một cái áo dài màu lam, hai tay chắp sau lưng, nhìn qua có chút cảm giác tiên phong đạo cốt, lại mang theo một mảng khí phách tà mị.

“Ngươi là ai?” Tà Thần dùng thanh âm suy yếu hỏi.

Nam tử cười nhẹ. “Đi theo ta đi.”

Tà Thần ngẩn ra. “Dựa vào cái gì?”

“Bằng ngươi đã không phải thượng cổ Tà Thần nữa.” Nam tử hướng hắn vươn tay, một đạo hắc quang từ lòng bàn tay phát ra, đem Tà Thần hút tới. “Muốn báo thù không, an tâm đi theo ta, ta cho ngươi tiếp tục làm cường giả, nhưng, cần thời gian...”

Một tay nam tử bắt lấy tàn hồn Tà Thần, thân thể chậm rãi rơi vào giếng cổ, tính cả hắc khí cùng nhau biến mất.

Đối với chuyện xảy ra ở Lưỡng Giới sơn, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết, hắn trở lại khách sạn huyện thành, ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau rời giường, vốn muốn về Thạch Thành trước một chuyến, gặp Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như còn có mấy người bạn khác một lần, dù sao đã một thời gian không gặp, trước đó thường xuyên gọi điện thoại, cũng không có việc gì.

Chủ yếu là gần đây Tiểu Mã phản đồ này trở về, nói cho hai vị mỹ nữ chân tướng, Diệp Thiếu Dương ở quê hương đại chiến quỷ mẫu, thiếu chút nữa chết, hai người lập tức phẫn nộ, gọi điện thoại đến chỉ trích Diệp Thiếu Dương, chuyện lớn như vậy thế mà không nói sớm, càng không để các cô tới tham gia hành động.

Tuy Diệp Thiếu Dương trước đó chưa nói, là sợ các cô lo lắng, không để các cô đến, càng là vì các cô đến cũng vô dụng, nhưng hai người này nóng giận căn bản không nghe giải thích, Chu Tĩnh Như không tiếp điện thoại của hắn nữa, Tạ Vũ Tình hoàn toàn ngược lại, một ngày gọi tới vài cuộc mắng hắn, bảo hắn mau chóng trở về.

Ở dưới loại áp lực này, Diệp Thiếu Dương tính đi về bồi tội với hai vị mỹ nữ trước, thuận tiện giáo huấn Tiểu Mã một phen, nhưng tối hôm qua trước khi ngủ suy nghĩ, Cương Thành cùng Thạch Thành đã tiếp giáp, mình dù sao là tính đi trường học có ma chỗ đó điều tra, không bằng đi Long Hổ sơn trước, đem Tiểu Bạch ca ca cứu ra, sau đó về Thạch Thành, vừa điều tra trường đại học kia, cũng có thể nán lại thêm ở Thạch Thành một thời gian.

Vì thế, hắn lâm thời thay đổi chủ ý, dẫn Tiểu Bạch cùng Trương Thi Minh tới nhà ga, mua vé xe lửa đi Đạo Đô.

Đạo Đô bởi vì Long Hổ sơn, cho nên gọi là Đạo Đô (kinh đô đạo gia).

Dọc theo đường đi, Tiểu Bạch quấn quít lấy Diệp Thiếu Dương hỏi đông hỏi tây, nói không ngừng, Trương Thi Minh lạnh lùng ở bên cạnh nhìn, dọc theo đường đi không nói được mấy câu.

Ở Đạo Đô xuống xe lửa, ba người cũng không có tâm tư du ngoạn gì, đi đến thẳng Long Hổ sơn, nhưng bởi vì vừa lúc tới buổi tối, bus đi cảnh khu Long Hổ sơn đã không còn, xe taxi ngại xa, không muốn xe trống quay về, đều không muốn đi.

Ba người thương lượng một chút, quyết định trước tiên ở lại nội thành, nghỉ ngơi hẳn hoi một đêm, buổi sáng ra xuất phát.

Lúc thuê phòng, Diệp Thiếu Dương gặp một cái nan đề không thể vượt qua: Tiểu Bạch không có chứng minh thư.

Trước đó ở huyện Hoài Thượng, phòng Tiểu Bạch cùng Chanh Tử ở là dùng chứng minh thư của Tiểu Mã để đặt, bản thân Tiểu Mã ở phòng của Diệp Thiếu Dương, bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ, liền phiền toái, cuối cùng đành phải dùng chứng minh thư của Diệp Thiếu Dương cùng Trương Thi Minh đặt hai gian phòng, sau khi lên lầu, đem một gian phòng nhường cho Tiểu Bạch, Trương Thi Minh và Diệp Thiếu Dương ở một gian.

Đi đường mệt nhọc, Diệp Thiếu Dương ăn chút, liền nằm xuống ngủ. Tiểu Bạch là yêu, tinh lực so với nhân loại bình thường tràn đầy hơn nhiều, tới một địa phương mới, muốn đi dạo cho kỹ, đi phòng tìm Diệp Thiếu Dương, phát hiện hắn đã ngủ, rất thất vọng, vì thế lắc tỉnh Trương Thi Minh, bảo hắn theo mình đi ra ngoài, Trương Thi Minh tuy cũng mệt chết đi, nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, lập tức rời giường.

Hai người kết bạn ở khu náo nhiệt đi bộ một vòng, đi ngang qua một công viên nhỏ, ở dưới sự đề nghị của Trương Thi Minh đi vào dạo một hồi, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch đột nhiên hỏi: “Thi Minh, ngươi có tiền không?”

Trương Thi Minh ngập ngừng nói: “Làm gì?”

“Vừa rồi ta nhìn thấy một bộ quần áo không tệ, muốn mua cho lão đại, nhưng ta không có tiền, ngươi cho ta mượn chút trước, chờ ta có lại trả ngươi.”

Mặt Trương Thi Minh lập tức trầm xuống.

“Cũng có một bộ của ngươi.” Tiểu Bạch bổ sung một câu.

Nhưng Trương Thi Minh đem câu này coi là một loại an ủi đối với tìm mình vay tiền, thản nhiên nói: “Thôi được.”

Trầm mặc một lát, Trương Thi Minh quay đầu nhìn Tiểu Bạch, nói: “Ta cảm giác ngươi thay đổi rồi.”

“Cái gì?” Tiểu Bạch ngẩn ra.

“Trước đó, ta cùng ngươi xuống núi, dọc theo đường đi đi tìm Diệp Thiếu Dương, ngươi đem ta coi là bạn, cái gì cũng hỏi ta... Loại cảm giác đó rất tốt.” Trương Thi Minh cố lấy dũng khí nói. “Nhưng từ sau khi gặp Diệp Thiếu Dương sa, ta giống như đã thành người ngoài cuộc, ngươi đối với ta hờ hững, ta... Rất tức giận!”

“Ngươi tức giận?” Tiểu Bạch rất giật mình nhìn hắn. “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta vẫn đem ngươi coi là bạn, những ngày qua cùng nhau đi đường, ngươi chiếu cố ta ta biết mà, ta vẫn luôn đem ngươi coi là bạn tốt, ta nói chuyện với lão đại nhiều, đó là bởi vì ta vừa gặp hắn, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, ngươi có cái gì phải ghen tị?”

Trương Thi Minh hơi cúi đầu, nói: “Chờ sau khi cứu ra ca ca ngươi, ngươi có tính toán gì không?”

“Ta đương nhiên là theo lão đại.” Tiểu Bạch không cần nghĩ ngợi trả lời.

“Ngươi đi cùng hắn, sao được.” Trương Thi Minh nôn nóng. “Người ta tương lai có bạn gái, ngươi làm sao bây giờ?”

Tiểu Bạch mở to mắt, rất khó hiểu nhìn hắn. “Hắn có bạn gái, có gì quan hệ với ta, ta là yêu phó của hắn mà thôi, ta cần làm, chính là phục tùng và hầu hạ hắn, không có khả năng suy nghĩ cái khác, ngươi đã hiểu chưa?”

Trương Thi Minh thở dài, không nói cái gì nữa.

Ở lại vườn hoa một hồi, hai người rời đi, sau đó Trương Thi Minh cho Tiểu Bạch mượn mấy trăm tệ, mua hai cái áo sơmi, trở lại khách sạn, Tiểu Bạch bảo Trương Thi Minh thay, vui tươi hớn hở bày tỏ không tệ, Trương Thi Minh lại là cái gì cũng chưa nói, đơn giản nói câu tạm biệt, trở lại phòng của hắn cùng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương còn đang ngủ say.

Trương Thi Minh tắm rửa, đổi bộ quần áo, tới trên giường của mình nằm xuống, một lát sau, hắn lại mò mẫm rời giường, tới bên giường của Diệp Thiếu Dương, ánh mắt tìm kiếm, ở trên tủ đầu giường nhìn thấy một con búp bê sứ, hắn biết nơi đó là chỗ tiểu quỷ Qua Qua nghỉ ngơi, là hồn khí của nó.

Trên mặt Trương Thi Minh hiện ra biểu cảm do dự, cuối cùng nghiến răng một cái, trở lại bên giường, mở ra ba lô của mình, ở bên trong mò được ống mực, cũng không lấy ra, vụng trộm ở trong túi lấy ra một đoạn, xâu vào một đồng tiền đúc mẫu lớn, nhanh chóng nhét vào trong miệng, dùng sức kéo, cắt qua đầu lưỡi, dùng máu tươi thấm vào sợi chỉ đỏ, sau đó đột nhiên ra tay, đem thừng đỏ buộc ở trên miệng hẹp của cái bình sứ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.