Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 613: Chương 613: Chương 613: Yêu phó mới




Kẻ này mặc áo sơmi tay ngắn, đồ tây quần đùi, chân xỏ một đôi xăng ̣đan màu vàng, bộ trang phục lạc đơn vị này, có chút giống học sinh trung học niên đại tám mươi. Bề ngoài rất là tương tự với Tiểu Bạch, có chút ngố, nhưng trong ánh mắt mang theo một tia nhanh nhẹn.

Nghênh đón ánh mắt thăm dò của hắn, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hai người nhìn nhau mấy phút đồng hồ, đây là một loại trao đổi khó có thể nói bằng lời, tiếp cận giác quan thứ sáu. Diệp Thiếu Dương cảm giác là: mình hình như đã sớm biết hắn.

Mới quen biết với chàng, tựa như cố nhân về.

Đại khái chính là loại cảm giác này.

Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, kết thúc loại trao đổi thần kỳ này.

Tiểu Thanh gật gật đầu, nói: “Không sai, ngươi xứng làm chủ nhân của ta.”

Nói xong bước nhanh tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, hung hăng trừng mắt nhìn Đạo Uyên chân nhân một cái, muốn nói vài câu hung hăng, đột nhiên nghĩ đến mình đánh không lại lão, nhỡ đâu chọc lão tức giận, lại đem nhốt mình thì không có lời, đành phải nhịn xuống chưa nói.

“Ca ca, ngươi không sao chứ?” Tiểu Bạch tới bên cạnh Tiểu Thanh, ôm cánh tay hắn, thân thiết hỏi.

Tiểu Thanh dụi dụi mắt, lắc đầu, vẻ mặt bi phẫn nói: “Sao có thể không có việc gì, ở một tầng này đều là lệ quỷ, cũng không biết vì sao, vừa đến buổi tối liền tru lên, một đêm không ngừng, ồn ào chết ta, lại sợ chúng nó xông vào, những ngày qua cũng chưa được ngủ hẳn hoi, tinh thần cũng sắp sụp đổ rồi...”

Mọi người kết bạn xuống đến lầu một, Đạo Uyên chân nhân gọi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nói: “Người cũng thả rồi, bảo kiếm cũng đã giao cho ngươi, ngươi không có gì để nói nữa rồi chứ?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Nói với ta một chút về tình huống lệ quỷ đào tẩu kia đi.”

“Đó là một con phệ hồn ma, đến từ Quỷ Vực, cũng không biết đã nhốt trong Linh Lung Tháp này bao nhiêu năm, tu vi cực cao, sở trường biến hóa, phi thường giả dối, nó sau khi từ đây trốn ra ngoài, một mực hướng đông bắc kiền vị ba phút đi rồi.”

“Đông bắc kiền vị ba phút...” Diệp Thiếu Dương ở trong lòng yên lặng suy tính.

“Đó là phương hướng nào?” Tiểu Thanh tò mò hỏi.

“Phương thức thuyết minh đặc thù của đạo gia, đại khái... Chính là lấy chính bắc làm chỉnh điểm, khoảng mười hai giờ một khắc, phương hướng kim phút chỉ, về sau sẽ dạy cậu.”

Đạo Uyên chân nhân từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc thạch dài màu lam, ở dưới ánh đèn chiếu phát ra hào quang rực rỡ.

“Thật đẹp!” Xuất phát từ bản năng của tiểu nữ sinh, Tiểu Bạch lập tức cất tiếng khen.

“Phàm là tà vật bị phong ấn ở trong Linh Lung Tháp, đều sẽ ở trong cơ thể đánh xuống một viên hồn tinh thạch, là âm cực thuộc tính, một viên khác dương cực thuộc tính ở trong tay ta, một khi chúng nó chạy thoát, có thể dùng cương khí kích phát dương cực hồn tinh thạch, lợi dụng hấp dẫn giữa nam châm âm dương, cảm nhận được vị trí âm cực hồn tinh thạch, cũng chẳng khác nào tìm được vị trí của tà vật.

Âm dương hồn tinh thạch này, bản thân không có bất cứ tác dụng kèm theo nào, ngay cả bản thân tà vật cũng không cảm giác tồn tại, tự nhiên cũng không thể xuống tay.”

Tiểu Thanh nghe đến đó, tiến lên một bước, vội vàng muốn mở miệng, Đạo Uyên chân nhân liếc hắn nói: “Yên tâm đi, trên người ngươi không có, ta không tính đem ngươi nhốt quá lâu.”

Tiểu Thanh hừ một tiếng.

Đạo Uyên chân nhân tiếp tục nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta dùng cương khí dò xét biết được, phệ hồn ma này ở phương hướng đông bắc kiền vị ba phút, cách Long Hổ sơn khoảng sáu trăm dặm, ở vùng đó không di động, ngươi phải mau chóng đi tìm.”

“Cách Long Hổ sơn sáu trăm dặm...” Thân là kẻ ngu ngốc về địa lý, hắn suy tính một lúc cũng không biết đó là chỗ nào, dứt khoát lấy ra di động —— vẫn là Iphone Chu Tĩnh Như lúc trước tặng, trải qua hắn không ngừng mò mẫm, đã dùng được đại bộ phận công năng. Tìm được bản đồ, đưa vào Long Hổ sơn, sau đó đo... Kết quả trong lòng căng thẳng, thế mà, thế mà là Cương Thành bên cạnh Thạch Thành?

Mình đang định qua bên đó điều tra sự kiện đại học có ma quỷ, phệ hồn ma kia lại cũng ở bên đó, sao có thể khéo như vậy?

“Nó đã đào tẩu, vì sao không trở về Quỷ Vực?” Tiểu Bạch lúc này chen một câu.

Đạo Uyên chân nhân lắc lắc đầu nói: “Từ xưa đến nay, trừ lũ ở Thái Âm sơn, tà vật Quỷ Vực đều muốn đến nhân gian, dù sao nhân gian có dương khí hấp thu, cơ hội cùng phương pháp tu luyện cũng nhiều hơn. Phệ hồn ma bị nhốt nhiều năm như vậy đào tẩu, khẳng định muốn lưu lại nhân gian, thi triển đặc tính phệ hồn, tu luyện ở khắp nơi.”

Đạo Uyên chân nhân chỉ Cương Thành trên màn hình di động, nói: “Hắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới chỗ này, cho nên ta đoán, nơi này hoặc là có lệ quỷ đại yêu, có thể chống lưng, hoặc chính là âm khí cực sâu, thích hợp làm sào huyệt...”

Một câu này đã đánh thức Diệp Thiếu Dương, chậm rãi gật đầu, xem ra chuyện này cũng không phải trùng hợp, nói cách khác, đối thủ của mình lần này rất có thể không phải một, mà là hai... Nghĩ đến đây, tâm tình nhất thời không tốt.

Đạo Uyên chân nhân tiếp tục nói: “Âm dương hồn tinh thạch này, cũng không phải dụng cụ gì tinh vi, chỉ là tra xét được đại khái phạm vi, tầm mười km, nói cách khác, ngươi một khi tiến vào trong phạm vi mười km chỗ nó ẩn thân, vậy chỉ có thể dựa vào bản thân tìm kiếm từng chút một.

Hơn nữa ta lặp lại lần nữa, ke này biến hóa vô cùng, cực kỳ giả dối, nếu muốn tìm được nó, không dễ dàng.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Biết rồi. Còn có manh mối gì có thể cung cấp không?”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Hết rồi, đặc tính phệ hồn ma chính là cắn nuốt quỷ hồn, luyện hồn phách thành tu vi, mặc kệ là sinh hồn người sống hay là quỷ hồn đều có thể cắn nuốt, ngươi phải mau mau tìm được nó, miễn cho nó gây hại sinh linh vô tội.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn lão nói: “Tìm được nó rồi thì làm sao?”

“Có thể bắt thì bắt, không thể bắt thì trực tiếp diệt.”

Nghe được câu này, Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói: “Ta buồn bực rồi, năm đó Trương Đạo Lăng thiên sư bắt được chúng nó, vì sao không trực tiếp diệt, cần gì phải nhốt lại?”

Đạo Uyên chân nhân nói: “Lão tổ cho rằng, tất cả yêu ma quỷ quái đều có thể độ hóa, cho nên đem bọn nó nhốt lại, mỗi ngày niệm tụng đạo kinh, dâng hương trừ đi lệ khí, hy vọng có thể độ hóa oán khí trong cơ thể chúng nó.”

“Móa, đây là tìm việc cho đám con cháu chúng ta à!” Diệp Thiếu Dương bất mãn ồn ào hẳn lên.

Đạo Uyên chân nhân cười cười, không lên tiếng nữa.

Người cũng đã cứu, nhiệm vụ cũng đã nhận, Diệp Thiếu Dương hướng Đạo Uyên chân nhân cáo từ, Đạo Uyên chân nhân cũng không giữ hắn, tiễn bọn họ rời khỏi Linh Lung Tháp, nhìn theo bóng lưng Diệp Thiếu Dương đi xa, âm thầm thở dài, phun ra bốn chữ: “Thương hải hoành lưu.”

Trương Vô Sinh muốn giữ ba người bọn Diệp Thiếu Dương ở trên núi ăn cơm, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến các đệ tử Long Hổ sơn bị mình nhiều lần đánh mặt, khẳng định hận mình, gặp mặt không có ý nghĩa, vì thế cáo từ.

Trương Vô Sinh tiễn bọn họ mãi đến dưới núi, đem số điện thoại của mình cho Diệp Thiếu Dương, nói cho hắn nếu tìm được phệ hồn ma, một mình không đủ xử lý mà nói, có thể gọi điện thoại cho mình, phái người đi hỗ trợ.

Diệp Thiếu Dương cũng coi như nghe mà thôi, từ biệt Trương Vô Sinh, mang theo Tiểu Bạch và Tiểu Thanh huynh muội hai người lên đường, kết thúc chuyến đi Long Hổ sơn lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.