Tới phía dưới cổng vòm, Diệp Thiếu Dương thò đầu vào bên trong, quả nhiên giống với Lưu Hồng Diễm hình dung, trong này là một kiến trúc rất cổ xưa cùng loại cung điện, ba mặt đều có, ở giữa là một ngôi lầu nhỏ, chính giữa là một con đường lát đá.
Diệp Thiếu Dương đứng ở trước cửa, nhìn chăm chú một hồi, hỏi Tạ Vũ Tình bên cạnh: “Có cảm giác gì?”
“Chị không nói rõ được, chỉ là cảm giác... Rất âm trầm, áp lực, giống như nơi nào đó có vấn đề, nhưng không nói được.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hắn chưa cảm giác được âm khí, nhưng quả thực có cảm giác giống với Tạ Vũ Tình.
“Tôi muốn vào xem một chút, chị đi vào không?”
“Đi vào chứ, có cậu, tôi sợ cái gì, cậu ngay cả quỷ mẫu gì đó cũng từng đánh.” Tạ Vũ Tình giọng điệu không có việc gì cả nói.
“Tôi từng đánh quỷ mẫu, là vì quỷ mẫu đi ra để tôi đánh. Tôi không biết nơi này ẩn giấu lệ quỷ đại yêu gì, nhưng loại từ trường này cho tôi cảm giác rất không thoải mái, nhất định phải cẩn thận, cái này cho chị...” Từ trong ba lô lấy ra một vật nhỏ, đưa tới trên tay Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn, thế mà lại là một cái nhẫn, trên chiếc nhẫn màu bạc trắng khảm một viên đá màu đen, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang thần bí.
“Đây là cái gì, đá quý đen?”
“Hắc Diệu Thạch, pháp khí trừ tà, thứ này có thể khiến chị bách quỷ không xâm.”
“Ồ, cũng thật đẹp.” Tạ Vũ Tình hướng ánh mặt trời bắt đầu ngắm nghía, một lát sau, rất hán tử đánh một quyền ở trước ngực Diệp Thiếu Dương, nói: “Làm hại chị đây vui sướng uổng một hồi, cho rằng cậu muốn hướng chị cầu hôn chứ.”
“Đừng ảo tưởng nữa, đây là tôi bảo Quách sư huynh làm, tôi tự mình khai quang, tổng cộng chỉ hai cái. Chị và Tiểu Như mỗi người một cái.”
Đáy mắt Tạ Vũ Tình hiện lên một tia cô đơn, nhưng nghĩ đến mình tốt xấu cũng là một trong hai người, lại vui sướng hẳn lên, giơ nhẫn nói: “Cái này hữu dụng hơn bùa hộ mệnh cậu cho chị?”
“Đương nhiên, chị cho rằng Hắc Diệu Thạch là dễ kiếm? Cái này chính là bảo bối, nhưng bình thường cần phơi nắng, phơi nắng một tuần, mới có thể ngăn được một lần công kích.”
Tạ Vũ Tình cười cười, đem nhẫn Hắc Diệu Thạch trả lại cho hắn.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Không cần?”
“Cậu đeo cho chị.”
“Cái gì, có ý tứ gì?”
Tạ Vũ Tình nhíu mày, “Đại tỷ ta còn chưa từng được ai đeo nhẫn cho, nghe nói cảm giác không tệ, vừa lúc ở đây có sẵn, thử một lần thôi.”
Diệp Thiếu Dương mặt đen sì. “Cái này có cái gì đáng thử, cũng không phải nhẫn kết hôn.”
“Nhanh lên, cậu thử một lần thì chết à!” Tạ Vũ Tình rống giận lên.
“Được, tôi coi như làm việc tốt đi.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ bắt lấy tay cô, hỏi: “Ngón tay nào của chị là đeo nhẫn kết hôn?”
“Giữa... Không đúng, ngón áp út.” Tạ Vũ Tình mỉm cười nói, “Cậu đeo ngón giữa là được.”
Là ngón áp út? Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, mình cũng không xác định, vì thế đem nhẫn đeo tới trên ngón giữa cho cô.
Đeo nhẫn vào, Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, “Được rồi chứ, có cảm giác gì?”
Một lát sau, Tạ Vũ Tình mở ra đôi mắt đang khẽ nhắm, nhún vai nói: “Thì ra cũng chỉ có vậy, cảm giác gì cũng không có.”
“Không ra sao cả, chậm trễ thời gian.” Diệp Thiếu Dương đưa tay đẩy đẩy cửa sắt đang đóng chặt, không chút nhúc nhích, vì thế từ cổng vòm trèo lên. “Tôi vào xem có khóa cửa không, khóa mà nói chị trèo vào sau cũng không muộn.”
Tạ Vũ Tình đáp ứng một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng người hắn trèo cửa sắt của sân, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái nhẫn vừa được hắn đeo.
Diệp Thiếu Dương sau khi nhảy xuống, kiểm tra khóa cửa, phát hiện vị trí khóa cửa treo một cái minh khóa rất lớn, trên xích loang lổ vết rỉ, nói rõ đã rất lâu chưa từng có ai mở ra. Đành phải bảo Tạ Vũ Tình từ trên cửa trèo vào.
Tạ Vũ Tình sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương cho rằng nơi này ma quỷ quấy phá, tình huống không rõ, vẫn cẩn thận là trên hết, vì thế bảo Tạ Vũ Tình theo sau mình, rút ra Câu Hồn Tác, đi về phía kiến trúc đối diện.
Rất nhanh, hai người tới giữa tứ hợp viện, hai bên là từng gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng đều có một cửa sổ nhỏ bằng gỗ, giống với loại cửa sổ thường xuyên xuất hiện trong phim cổ trang, bên trên dán một tầng giấy cửa sổ, đã cũ nát không chịu nổi, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, một mảng tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Ô ô...” Trong phòng không chỉ một món đồ truyền ra tiếng ghế di động, ở loại địa phương yên tĩnh không người này nghe đặc biệt chói tai.
Tạ Vũ Tình thoáng cái túm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, khẩn trương không dám phát ra tiếng.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay cô, dừng bước đứng lại, nghe tiếng ghế hoạt động trong phòng hai bên càng lúc càng vang.
“Kẹt...” Bên trái có một cánh cửa sổ nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn vào, thấy một đôi mắt xanh lục nấp ở phía sau cửa sổ, tựa như đang nhìn trộm mình.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế đánh qua, vừa vặn từ cửa sổ xuyên qua, đánh vào trên con mắt đó.
“A...” Một tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, kèm theo một dòng máu quỷ từ cửa sổ phun ra, sau đó cửa sổ khép lại, bên trong truyền đến một đợt tiếng tru lên thống khổ.
“Cậu, cậu muốn đi qua xem không?” Tạ Vũ Tình khẩn trương nói.
“Nó trái lại muốn khiến tôi đi qua đó.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi nếu là vào căn phòng đó, thì trúng kế rồi.”
Quả nhiên, hắn nói xong câu này không bao lâu, tiếng khóc kia ẩn nấp biến mất, mà cửa sổ một gian phòng phía bên phải lại đẩy ra một khe hở, Diệp Thiếu Dương lập tức lại ném tới một đồng tiền Ngũ Đế. Lần này đối phương có chuẩn bị, không đợi đồng tiền bay đến, cửa sổ lập tức khép lại. Bên trong truyền đến một trận tiếng quỷ cười “khặc khặc khặc”.
Thời gian kế tiếp, vài cái cửa sổ còn lại không ngừng khép mở, tiếng quỷ cười cũng từ một căn phòng này truyền tới một căn phòng khác.
Diệp Thiếu Dương sau khi nhìn ra vấn đề, cũng không dùng tiền Ngũ Đế tập kích nữa, mà là lấy ra một tờ giấy tiền vàng, mở ra ở trong tay, nhanh nhẹn gấp.
“Làm cái gì vậy?” Tạ Vũ Tình buồn bực nói.
“Gấp con hạc giấy cho chị chơi.”
Tạ Vũ Tình đương nhiên không tin.
Không đến mười giây, Diệp Thiếu Dương gấp ra một vật rất kỳ quái, nâng ở lòng bàn tay trái, ngón trỏ tay phải từ phía trên nhẹ nhàng xẹt qua, trong miệng niệm: “Sen sinh hai mươi ba, từng cánh khác nhau; quỷ ảnh thực nhiều, chỉ rõ cho ta!” Niệm xong, hướng vật kỳ quái kia nhẹ nhàng thổi một hơi, giấy gấp từ đỉnh chóp bắt đầu đột nhiên hướng về bốn phía mở ra.
Tạ Vũ Tình mở to mắt nhìn, lúc này mới nhìn rõ, thì ra là một đóa hoa sen! Đỉnh chóp quanh quẩn một ánh vàng sáng lạn.
Chờ hoa sen hoàn toàn tản ra, Diệp Thiếu Dương giơ tay trái lên, hoa sen bay tới trên không trung, không ngừng xoay tròn, kim quang tản ra, giống như cuộn sóng, hướng bốn phía khuếch tán ra.
Hai mươi ba sen vàng! Nhìn thấu quỷ chướng!
“Chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tạ Vũ Tình.
“Cái gì?” Tạ Vũ Tình nói, ai ngờ vừa mới dứt lời, bầu trời đột nhiên tối đi, ở chung quanh mình đột nhiên xuất hiện vô số quỷ ảnh, ở không trung bay tới bay lui, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đáng sợ...