Nơi này là nhà hoả táng, mỗi ngày thiêu đốt thi thể, rất nhiều tro cốt sẽ theo sương khói cùng nhau thăng thiên, rơi xuống trên mặt đất xung quanh, trong đó cũng có chứa chút ít thi khí, bình thường mà nói sẽ chậm rãi tan đi, nhưng trận mưa to này, không thể tránh được đem hạt tro cốt trong bùn đất phụ cận, cùng thi khí lây dính bên trên cùng nhau dẫn theo xuống, hình thành thi thủy.
Loại thi thủy này đối với người sống không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng chảy đầy khắp phòng thế này, sẽ quấy nhiễu pháp sư cảm giác đối với khí tức phụ cận —— khắp nơi đều là thi khí, nhỡ đâu thật sự có cương thi hoặc quỷ quái mò vào, cũng rất dễ dàng làm người ta không phát hiện được.
Diệp Thiếu Dương bảo người ta đi tìm nhân viên công tác đòi tới mấy miếng bạt trú mưa, lót ở trên cửa, ngăn trở nước mưa chảy vào, sau đó mấy nam sinh cùng nhau động thủ, dùng chổi và xẻng, đem nước đọng trong linh đường từ cửa sau hất ra ngoài, nhưng thi khí trong phòng trong thời gian ngắn là không tan đi được.
Vì phòng ngừa buổi tối xảy ra chuyện, Diệp Thiếu Dương tới ngoài cửa, thừa dịp mọi người không chú ý, đem một lá bùa dán trên khung cửa, dùng để bảo vệ trong linh đường an toàn.
Sau khi làm xong những việc này, Diệp Thiếu Dương cầm bồ đoàn, ngồi xuống ở một góc linh đường, mấy sinh viên kia đều vây quanh ở trước đèn chong đốt vàng mã.
Mưa nên trời sớm tối, chưa tới năm giờ, trời đã tối, bởi vì ô không đủ dùng, mọi người thương lượng một phen, do hai nam sinh đi căn tin mua cơm, chỉ chốc lát xách hai cái cặp lồng đựng cơm to tướng trở về, ở trước linh đường bày thành một vòng bắt đầu ăn, có người gọi Diệp Thiếu Dương đi qua ăn. Diệp Thiếu Dương có hơi ngại cùng nhau ăn cơm với người xa lạ, lấy cớ mình không đói.
Một lát sau, bạn học nữ lúc trước giao tiếp kia cầm một cặp lồng đựng đồ ăn đi tới, nói: “Một đêm dài lắm, ăn chút cơm đi, bằng không buổi tối không chỗ nào bán.”
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, lúc này mới tiếp nhận cặp lồng đựng cơm bắt đầu ăn. Bạn học nữ ngồi ở bên cạnh bầu bạn hắn cùng nhau ăn.
“Xem quá trình anh vừa rồi nhập liệm cho Tiểu Cường rất chuyên nghiệp, anh có phải từng làm nhập liệm sư hay không?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, lấy cớ nhà mình ở sơn thôn, giữ lại một ít truyền thống tang lễ, mình cũng là từ nhỏ xem nhiều, cho nên học được. Bạn học nữ tin là thật.
Cô nào biết, sơn dân vùng phụ cận Mao Sơn lo liệu tang sự, đều là tìm đệ tử Mao Sơn chủ trì, bình thường loại sự tình này đều giao cho ngoại môn đệ tử, nhưng ở vài năm đầu mới nhập môn, gặp mỗi lần phụ cận có tang sự, Thanh Vân Tử đều sẽ để Diệp Thiếu Dương đến theo sau ngoại môn sư huynh xử lý.
Mới đầu hắn cũng không hiểu vì sao phải như vậy, sau này chậm rãi hiểu, Thanh Vân Tử làm như vậy, thực tế là vì bồi dưỡng mình kính sợ cùng lý giải đối với tử vong, nói đơn giản, chủ trì tang lễ nhiều, lĩnh ngộ đối với sinh mệnh cũng sẽ so với người khác nhiều hơn một tầng, đối với một người tu đạo mà nói, cái này phi thường quan trọng. Chính cái gọi là chưa thể lo việc người, làm sao có thể lo việc quỷ.
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu, Diệp Thiếu Dương biết được bạn học nữ tên là An Tiểu Thiển, là người vùng nào đó của Dự Châu—— cái tên đó Diệp Thiếu Dương cũng chưa từng nghe, là lớp trưởng lớp Lý Hiếu Cường, hơn nữa hai người đều là cán bộ hội sinh viên, bình thường quan hệ rất khá.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy cơ hội này, hỏi thăm một phen tình huống lúc còn sống của Lý Hiếu Cường, kết quả thu được cùng Lưu Ngân Thủy nói không khác lắm, vì thế sửa hỏi về tình huống Lệ Phân viên.
“Anh cũng từng nghe nói chỗ ma quỷ quấy phá đó phải không?” An Tiểu Thiển nói, “Trường học chúng tôi lịch sử rất xa xưa, nghe nói thời kì dân quốc đã lập trường, nhiều năm như vậy trôi qua, có rất nhiều nơi đều từng xảy ra truyền thuyết ma quỷ quấy phá, nhưng có ba nơi truyền thuyết ma quỷ quấy phá nhiều nhất, một cái là tòa nhà giải phẫu số ba, một cái là sông Vong Xuyên, một cái chính là Lệ Phân viên.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Sông Vong Xuyên?”
“Ồ, chính là rãnh nước màu đen kia, bởi vì có rất nhiều truyền thuyết ma quỷ quấy phá, hơn nữa nước là màu đen, nhìn cũng rất khủng bố, cho nên bọn tôi lén gọi nó sông Vong Xuyên; tòa nhà giải phẫu số ba chính là căn nhà tầng nọ đối diện Lệ Phân viên, căn nhà lầu đó nghe nói trước kia là lớp giải phẫu, sau này hoang phế, nhưng bên trong còn có một ao tiêu bản, bên trong có một số thi thể.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, biết cô nói chính là căn nhà lầu lúc trước mình chú ý tới.
“Này, anh có biết căn nhà lầu đó có chỗ nào không thích hợp không?” An Tiểu Thiển đột nhiên hạ giọng, rất thần bí nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đờ đẫn lắc lắc đầu.
“Nghe tôi nói nha, hình dạng căn nhà lầu đó, cũng không phải hình chữ nhật tiêu chuẩn, mà là hai bên có một chút độ cong, là hình thang, hình thang là cái gì, đó là quan tài!”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, buột miệng hỏi: “Vì sao phải đem nhà lầu xây thành hình dạng này?”
“Cái đó ai biết, căn nhà tầng này là xây ở niên đại sáu mươi, giờ cũng hơn năm mươi năm rồi, ai biết vì sao. Căn nhà tầng đó ngay từ đầu là dùng làm phòng học, về sau bởi vì từng xảy ra một chuyện phi thường phi thường đáng sợ, sau đó liền dừng sử dụng, đổi thành nhà giải phẫu...”
“Chuyện gì? Chờ chút, sao cô biết rõ ràng như vậy?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Tôi đều là đọc từ trên tư liệu.” An Tiểu Thiển xa xa nhìn thoáng qua ảnh chụp của Lý Hiếu Cường, thở dài nói, “Nói tới vẫn là vì Tiểu Cường, hai người chúng tôi đều ở hội sinh viên, thường xuyên cùng nhau hoạt động, ngay đoạn thời gian trước đây, tôi thấy cậu ta luôn đi phòng hồ sơ, rất tò mò, vì thế từng đi tìm cậu ta một lần, phát hiện cậu ta đang xem hồ sơ có liên quan tòa nhà số ba, tôi liền đứng ở phía sau cậu ta liếc một hồi, anh đoán tôi đã nhìn thấy cái gì?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, An Tiểu Thiển liền phát huy bản sắc loa phường, tới gần bên tai hắn, dùng thanh âm người khác đều không nghe thấy nói: “Trên tư liệu viết, ở... Một năm nào đó tôi quên rồi, dù sao chính là trong vòng mấy năm tòa nhà số ba vừa xây xong, xuất hiện sự kiện sinh viên lục tục tự sát, tổng cộng có năm mươi sinh viên tự sát!”
Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên một cái, “Năm mươi người tự sát, sao có khả năng!”
Bởi vì kích động, thanh âm lớn một chút, dẫn tới mấy sinh viên ở đối diện quay đầu nhìn qua.
An Tiểu Thiển chưa lên tiếng, chờ bọn họ đều đem lực chú ý dời đi, mới nói với Diệp Thiếu Dương: “Hoàn toàn chính xác, đây là trên hồ sơ đó ghi lại, hơn nữa bên trên nói người chết đều là một lớp, đều là cùng một ngày tự sát, đại bộ phận là nhảy lầu, cũng có dùng dây lưng của mình ở cột điện thắt cổ chết, còn có dùng vật sắc đem đối phương đánh chết...”
Diệp Thiếu Dương bổ não một chút trường hợp đó, nhất thời cảm thấy khắp cả người phát lạnh: bắt quỷ hàng yêu nhiều năm như vậy, còn chưa từng kiến thức chuyện quỷ dị như vậy, năm mươi người tự sát tập thể, nếu là quỷ hồn dụ dỗ, cái này cần oán niệm mạnh bao nhiêu mới có thể làm được?
“Sau đó thì sao, trường học xử lý như thế nào?”
“Sau lại nhà lầu liền dừng sử dụng, dùng làm nhà để xác.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải, ý tứ tôi là, chuyện này xử lý như thế nào, là nhiều người như vậy, chẳng lẽ sau đó không có gì?”
An Tiểu Thiển lắc đầu nói: “Thật đúng là không có gì, tôi chỉ đọc đến một tờ này, nhịn không được kêu ra tiếng, bị Tiểu Cường phát hiện, cậu ấy nói tôi không nên xem những thứ này, liền đuổi tôi đi. Tôi sau khi trở về, vẫn khắc khoải chuyện này, hỏi thăm khắp nơi, nhưng không có ai biết tin tức này, lên mạng tìm kiếm một lần cũng không có ghi lại.