Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bảo hắn dẫn đường.
Lưu Ngân Thủy đi ở phía trước, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Lúc trước cậu điện thoại nói chuyện đã xảy ra tối hôm qua, đều là thật?”
Diệp Thiếu Dương biết hắn có điều hoài nghi, thản nhiên nói: “Anh có thể phái người đi lấy camera theo dõi xem một lần.”
Lưu Ngân Thủy cười cười, không thèm để ý nói: “Camera theo dõi có thể quay được quỷ sao?”
“Bình thường không quay được, nhưng thứ đó không phải quỷ, là thi thể, camera theo dõi đương nhiên quay được.”
Tạ Vũ Tình vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương một phát, nói: “Tiểu thần côn, món đồ này cho cậu, chúc mừng nha.” Nói xong đem một lá thư mời mặt bìa màu đỏ đưa qua.
Diệp Thiếu Dương hồ nghi đón lấy, mở ra nhìn một lần, nhất thời há hốc mồm: thư mời là phòng công an gửi, bên trên giấy trắng mực đen viết, tiếp nhận mình xin, cũng thông qua khảo hạch, đặc biệt mời mình làm cố vấn chuyên nghiệp...
“Xin... Tôi xin khi nào?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình chớp chớp mắt, nói: “Tôi xin giúp cậu, không cần cảm tạ tôi, cùng lắm thì mời tôi ăn bánh bao nhiều thịt trong một tháng.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Ai muốn cảm ơn chị, tôi đánh chị còn không sai biệt lắm, đạo gia bọn tôi có quy củ, sống không vào cửa công, chị kiếm cho tôi thân phận này, tính có ý tứ gì?”
Tạ Vũ Tình tức giận nhìn hắn, “Người ta còn không phải muốn cho cậu có thân phận chính thức, phương diện tra án cũng có quyền chủ động, miễn cho người khác không phối hợp.” Nói xong hướng Lưu Ngân Thủy ở bên liếc xéo một cái, đoạt lấy thư mời, gõ ở trên đầu Diệp Thiếu Dương một phát, “Cậu cho rằng thứ này dễ kiếm à, mỗi năm chỉ có vài cái danh ngạch, tôi đây chính là đặc thù chiếu cố mới lấy được, đừng có không biết tốt xấu!”
Diệp Thiếu Dương hiểu dụng ý của cô, nhưng vẫn xua tay, lời lẽ chính nghĩa: “Tôi biết chị dụng tâm lương khổ, nhưng cái này thật sự không được, cố vấn cục cảnh sát, nghe đi rất phong cách, nhưng nếu như bị các đạo hữu biết, còn tưởng tôi dấn thân vào cửa công, nhổ nước bọt dìm chết tôi, không nên không nên.”
Tạ Vũ Tình cả giận nói: “Giờ cũng niên đại nào rồi, các truyền thống cũ đó của cậu có thể sửa một chút.”
“Thứ truyền thống, sao có thể nói sửa là sửa.” Diệp Thiếu Dương bộ dáng đại nghĩa ngút trời, không để hư danh dao động.
Tạ Vũ Tình ngược lại bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Cậu không cần thôi cũng được, một tháng cũng chỉ ba ngàn tệ trợ cấp, cho người khác là được.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Còn có trợ cấp?”
Tạ Vũ Tình nói: “Nói nhảm, có thể cho cậu làm không công sao, hoặc là tôi nói như thế nào bên ngoài đánh vỡ đầu tranh danh ngạch này, hơn nữa đây là trợ cấp cố định, phá mỗi một vụ án, còn có khen thưởng đặc biệt.”
Diệp Thiếu Dương cau mày, tự hỏi một lát, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Muốn nói truyền thống sao, tuy phải tuân thủ, nhưng làm cố vấn cho mấy người, cái này là phá án cứu người, chuyện cứu tử phù thương... Đã như vậy, tôi cũng không để ý bị người ta chửi bới, thanh giả tự thanh, về phần... Xác định mỗi tháng đều cho?”
Được Tạ Vũ Tình hứa hẹn cam đoan, khi từ trong tay cô tiếp nhận thư mời, Diệp Thiếu Dương cười không khép được mồm, một tháng ba ngàn đó! Tương đương với một công việc không tệ, một tháng ba ngàn, một năm chính là ba vạn, không đúng, có mười hai tháng, ừm, ba vạn sáu, mình nhiều nhất tiêu sáu ngàn, tranh thủ làm một năm, kiếm ba vạn tệ, hơn nữa mình gởi ngân hàng... Là mười chín vạn tám hay là mười chín vạn sáu nhỉ?
“Diệp tiên sinh vì làm việc tốt, tình nguyện hy sinh thanh danh của mình, không hổ là người xuất gia, thật sự là lòng dạ từ bi mà.” Lưu Ngân Thủy chứng kiến sự tình, đối với Diệp Thiếu Dương càng thêm xem thường, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cố ý châm chọc nói.
“Cái đó đương nhiên.” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi, thuận miệng một câu: “Ngã phật từ... Phi phi phi!” Vội vàng vả miệng, ở trong lòng thầm niệm ba lần 《 Thái Ất Tâm Kinh 》, thỉnh cầu tổ sư tha thứ.
Lưu Ngân Thủy âm thầm thở dài, trong lòng càng thêm nhận định Diệp Thiếu Dương là thần côn, hơn nữa xác định hắn và Tạ Vũ Tình ái muội không rõ, cho nên Tạ Vũ Tình mới giúp hắn các kiểu, nhưng không có cách nào cả, người ta đã là phòng trên tỉnh an bài xuống chuyên môn điều tra sự kiện thần quái, mình chỉ có thể phối hợp, vì thế dẫn hai người dốc đi về phía tòa nhà hành chính của trường học.
Muốn tìm hiểu một số tình huống trong trường học, tự nhiên cần đi hỏi lãnh đạo trường học trước.
Lưu Ngân Thủy trước đó phá án, đã từng có qua lại với lãnh đạo trường, bởi vậy sau khi gọi điện thoại xác nhận, dẫn bọn họ trực tiếp tới văn phòng phó hiệu trưởng.
“Hoan nghênh hoan nghênh.” Vị phó hiệu trưởng đại nhân kia mặt đầy ý cười tiến lên bắt tay, đánh giá Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương một cái, nụ cười đột nhiên cứng đờ, “Sao, sao là các người?”
Bị hắn hỏi như vậy, Diệp Thiếu Dương mới nhớ ra, gã này chính là vị hiệu trưởng lúc trước ở Lệ Phân viên bên kia trào phúng đuổi mình cùng Tạ Vũ Tình. Mình ngay cả tên cũng còn nhớ rõ, Ngô Hải Binh, lúc trước hắn từng kiêu ngạo tự giới thiệu.
“Ngô hiệu trưởng, lại gặp mặt rồi.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười.
“Hai người... Chính là nhân viên phòng ở tỉnh phái xuống điều tra?” Ngô Hải Binh phân biệt nhìn nhìn hai người, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tạ Vũ Tình cười nói: “Ngô hiệu trưởng, ông bảo bọn tôi tới tìm ông, bọn tôi vội vàng chuẩn bị tài liệu, tiền tới tìm ông đây, Ngô hiệu trưởng muốn xem qua một chút hay không?”
“Nào có nào có, ngày đó là hiểu lầm, có Lưu cảnh quan giới thiệu, không có khả năng có vấn đề, hai vị... Thế này xem như chính thức tiếp nhận vụ án rồi sao?”
Tạ Vũ Tình nói: “Lưu cảnh quan chủ đạo, tôi phối hợp, Diệp tiên sinh là cố vấn của chúng tôi.”
Lưu Ngân Thủy cười khổ nói: “Hai người chủ đạo là được, tôi phối hợp.”
Ngô Hải Binh ân cần mời ba người an vị, vừa muốn đi pha trà, Diệp Thiếu Dương bảo hắn không cần khách khí, vẫn là nói chính sự quan trọng hơn, Ngô Hải Binh lúc này mới ngồi xuống, tiếp nhận hỏi.
Diệp Thiếu Dương đưa ra một vấn đề, chính là về lịch sử của tòa nhà giải phẫu số ba.
“Tòa nhà đó, là kiến trúc của niên đại bảy mươi, xây thành hình dạng này, đương nhiên là vì mỹ quan, những đồn đãi kia tôi cũng từng nghe được, đều là lời nói vô căn cứ.” Ngô Hải Binh buông tay, nói, “Tòa nhà này ngay từ đầu quả thật là phòng học, sau này thời gian dài, thì bỏ không dùng, chỉ có mấy gian phòng lầu một, còn có một chút tiêu bản thi thể.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm cười, lời lẽ đanh thép nói: “Vì sao bỏ không dùng tòa nhà này, nếu là lâu năm thiếu tu sửa mà nói, vì sao không dỡ bỏ? Nhà lầu mấy chục năm, không cần thiết tồn tại nữa nhỉ?”
Ngô Hải Binh cười nói: “Bỏ không dùng tòa nhà này, không phải vì lâu năm thiếu tu sửa, hoàn toàn ngược lại, người niên đại đó làm việc đều rất quy củ, không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa tôi nghe nói tòa nhà này lúc ấy dùng tài liệu đều là tiêu chuẩn cao nhất, thẳng tới bây giờ còn rất chắc chắn, bỏ không dùng nó chỉ là vì nhà lầu kiểu cũ không có cách nào bố trí một số thiết bị dạy học hiện đại hoá.”
“Vậy vì sao dùng để đặt xác? Tôi nghe nói những thi thể kia cũng là rất lâu rồi, bây giờ lớp giải phẫu cũng không ở bên đó, vậy cần những thi thể đó còn có tác dụng gì?” Diệp Thiếu Dương đem tình huống thông qua đám người An Tiểu Thiển nghe được một hơi tung hết ra.