Ánh đèn pin chuyển qua hướng đó, là một cánh cửa gỗ, Diệp Thiếu Dương nháy mắt cho Tạ Vũ Tình, nói: “Cẩn thận một chút!”
Chậm rãi đi đến trước cửa, đưa tay đẩy một cái, cửa là khóa.
“Loại cửa này, một cước có thể đá văng ra.” Tạ Vũ Tình nói.
“Đá văng khóa cửa dễ dàng, bên trong tám phần có cương thi, chẳng may cương thi lông trắng đuổi tới, trước sau giáp công, tương đối phiền toái.”
“Cương thi lông trắng không ở trong phòng sao?” Tạ Vũ Tình ngây ra một chút, buồn bực nói.
“Cửa này khóa, cương thi không biết xuyên tường, cũng không biết mở cửa, nó tự nhiên là ở bên ngoài.” Diệp Thiếu Dương trở lên do dự, đã nghe thấy phía sau cửa này có thanh âm, không có khả năng không đi vào điều tra, nhưng cũng phải phòng ngừa cương thi lông trắng từ sau lưng đánh lén, nghĩ một chút, vẫn bày trận.
Trước lấy ra la bàn âm dương, ở phụ cận đo lường một chút, phát hiện vị trí của mình, vừa lúc là Bạch Hổ vị của toàn bộ lầu một, vì thế từ trong ba lô lấy ra bảy cây hương nến, sau khi đốt lên, quay quanh cánh cửa gỗ kia, dựa theo phương vị khác nhau bày xuống.
Tạ Vũ Tình ở một bên nhìn, thuận miệng hỏi: “Đây là Bắc Đẩu Thất Tinh sao?”
“Không phải, cái này gọi là Bạch Hổ Thất Tinh.” Diệp Thiếu Dương lấy ra ống mực, ở trên bảy cây nến đỏ nhẹ quấn quanh, sợi chỉ đỏ căng lên, nhưng bởi bốn phía chịu lực, chưa có một cây nào đổ xuống. “Bạch Hổ Thất Tinh, phân biệt là Khuê Mộc Lang, Lâu Kim Cẩu, Mão Nhật Kê... Mão Nhật Kê chính là Mão Nhật tinh quân kia trong Tây Du kí, giúp Đại Thánh đối phó rết tinh...”
Sau khi bày xong trận pháp, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, thấy Tạ Vũ Tình tự lên đạn cho súng lục. “Lấy súng lục bắn cương thi, ở loại địa phương này, không phải lựa chọn tốt.”
“Cái này không phải súng thật, là súng chu sa trước đây Lãnh Ngọc cho, chị gần đây lại tìm lão Quách đòi rất nhiều đạn. Hôm nay nghĩ có thể dùng đến, liền mang đến.” Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói, “Nói đến cái này, chị còn chưa hỏi cậu đâu, nghe nói cậu lúc ở quê bắt quỷ, em gái Lãnh Ngọc cũng đi, cậu sao không mang cô ấy về, tụ tập với chúng ta một chút chứ.”
“Cô ấy có việc, đi rồi.” Diệp Thiếu Dương một câu chuyển hướng đề tài.
“Ồ, lần này cậu có thể tiếp tục tìm cô ấy đến hỗ trợ mà.”
Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, nói: “Chị thật sự hy vọng cô ấy đến?”
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, hừ một tiếng, “Giả đấy, hài lòng rồi chứ, mở cửa nhanh đi.”
Có Bạch Hổ Thất Tinh Trận bảo hộ, Diệp Thiếu Dương không có nỗi lo ở sau nữa, đạp một cước hướng cửa gỗ trước mặt, sau khi cửa mở ra, một mùi Formaldehyd sặc sụa ập vào mắt, Tạ Vũ Tình lập tức cầm đèn pin soi vào ——
Phía sau cửa, là một căn phòng nhìn qua rất trống trải, ở giữa có cái bệ làm từ xi măng, bên cạnh bệ xi măng bày mấy cái giá giường bằng sắt.
“Đây là đài giải phẫu, cục cảnh sát bọn chị cũng có.” Tạ Vũ Tình hơi khẩn trương nói, đèn pin lần lượt soi qua, đột nhiên toàn thân căng thẳng, run rẩy nói: “Đó là cái gì!”
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, là một người, nằm ngửa mặt ở trên giường giải phẫu, toàn thân biến thành màu đen, đã héo rút thành một bộ da bọc xương.
“Tám phần là thi thể lúc trước dùng để giải phẫu, chưa thu lại.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi phát hiện thi khí, chị có thể quay video rồi, cẩn thận.”
Tạ Vũ Tình đem súng chu sa cắm đến trong túi, một tay cầm đèn pin, một tay lôi ra di động, mở ra công năng quay video, đi theo phía sau Diệp Thiếu Dương, tới bên cạnh bệ xi măng, nhìn vào bên trong, nhất thời hít sâu một hơi:
Giữa bệ xi măng là một cái ao, trong đó nổi lơ lửng gần mười cái xác, có trần trường, có trên người mặc quần áo rách ngay cả màu sắc cũng sắp nhìn không ra, nằm thẳng đuột ở trên mặt nước.
Quả nhiên là phòng đặt xác!
Nhìn từ màu sắc các thi thể này, chúng nó bị ngâm ở trong nước thuốc Formaldehyd đã được thời gian rất dài rồi.
Diệp Thiếu Dương sắc mặt ngưng trọng đánh giá từng cái xác, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một đợt thanh âm xương cốt gấp khúc “Rắc rắc”, đột nhiên quay đầu, thế mà lại là thi thể da bọc xương kia từ trên bệ giải phẫu ngồi dậy, chậm rãi đi xuống, thân thể cứng ngắc đi tới.
“Mẹ nó, thì ra là thây khô.” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, dặn Tạ Vũ Tình không nên cử động, phi thân lao tới, thây khô kia lập tức khép lại mười ngón tay, dùng sức cắm xuống.
Diệp Thiếu Dương lắc mình né, tới phía sau nó, nâng lên một chân, lục tục đá vào trên hai đầu gối của nó.
Thây khô cấp thấp, hai chân không thể gấp khúc, không thể ngồi xổm xuống, cho nên tư thế đi đường mới sẽ cứng ngắc như vậy, nhưng các khớp cũng là chỗ mềm nhất toàn thân, cũng là chỗ điểm yếu.
Diệp Thiếu Dương đá một phát, “rắc” một tiếng, xương chân thây khô gấp khúc, quỳ gối trên mặt đất. Diệp Thiếu Dương thừa cơ tiến lên, dùng sức đem đầu thây khô lật đến phía sau, rút ra Diệt Linh Đinh, dùng sức đâm về phía yết hầu thây khô.
Một luồng thi khí màu đen từ vết thương toát ra, không có máu.
“Càn Khôn tá pháp!” Diệp Thiếu Dương niệm một lần chú ngữ, Diệt Linh Đinh trong tay toả sáng ra một đạo linh quang, dùng sức đẩy xuống, đem đầu thây khô xé ra một nửa, bay lên một cước, trực tiếp đem đầu đạp vào trong ao, sau đó cũng không quay đầu lại đi đến bên người Tạ Vũ Tình.
Ở phía sau hắn, thây khô kia vẫn duy trì tư thế ngồi cứng ngắc, sau đó chậm rãi ngã vật xuống đất, thi thể rơi thành năm bảy mảnh.
Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, không biết bộ dáng mình bây giờ ở trong mắt Tạ Vũ Tình ngầu bao nhiêu.
“Trong ao này không có cương thi.” Tạ Vũ Tình cầm đèn pin chuyển tới một bên cái ao, hướng những thi thể kia lần lượt soi tới.
“Những thứ này, đều là cương thi.” Một câu của Diệp Thiếu Dương làm cô giật mình, “Bởi vì nơi này trường kỳ phong bế, còn có nước thuốc ngăn cách, ở trong trạng thái hôn mê, sau khi chúng ta tiến vào, mang vào dương khí, chúng nó rất nhanh sẽ tỉnh.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe liền hoảng hốt, “Vậy cậu mau nghĩ biện pháp ngăn cản đi.”
“Ngăn cản nó làm gì, sau khi tỉnh lại giết là được.” Diệp Thiếu Dương đốt bốn ngọn nến, đặt ở bốn góc của cái ao, dùng để chiếu sáng lên, sau đó từ trong tay Tạ Vũ Tình cầm lấy đèn pin, tập trung nguồn sáng, hướng thi thể trong nước ao lần lượt soi từng cái, trên thân các cương thi đó đều mọc lông tơ màu xám.
“Không có cương thi lông đỏ...” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.
Tạ Vũ Tình nói: “Trên đó nói là cương thi màu đỏ, chưa nói là cương thi lông đỏ, có lẽ là quần áo đỏ, tóc đỏ vân vân thì sao?”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, nhìn xuống phía dưới, thật sự tìm được một thi thể, trên người treo một bộ quần áo màu tím đậm, đã bị nước thuốc ngâm biến thành màu đen, nhưng đã là tiếp cận màu đỏ nhất quần áo trên thân toàn bộ thi thể, vì thế đem Câu Hồn Tác buông xuống, dùng đoạn đầu móc chặt thi thể kia, dùng sức lôi tới, bày ở trên bệ xi măng.
Toàn thân thi thể này bị ngâm phù thũng, rất nhiều chỗ làn da đều lật ra, nhất là khuôn mặt, mũi lõm xuống, da mặt và thịt thoát ly, buông ở một bên, như vậy gần gũi nhìn qua, không phải khủng bố, mà là ghê tởm, ngay cả Tạ Vũ Tình thời gian dài tiếp xúc với thi thể cũng có chút nhìn không được, lùi về phía sau, che miệng nói: “Bản bút ký ở đâu?”