Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 670: Chương 670: Chương 670: Fan nhiệt tình




Từ Đỗ gia rời đi, Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình lái xe đưa mình đi nhà lão Quách, Kỳ Thần lái xe, hai người ngồi ở phía sau tiếp tục thảo luận vụ án.

“Hiện nay, tình huống đại khái đều đã biết.” Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu tin tức của Đỗ Hổ không sai, Tử Nguyệt là chôn ở trên đường u linh mà nói, vậy nữ quỷ tôi nhìn thấy, quá nửa chính là cô ấy.” Nhớ lại, đáng tiếc nữ quỷ đó liên tục chơi trò biến mặt, không lộ ra hình dáng, bằng không mình bây giờ xem qua ảnh chụp cô ta, đối chiếu một lần là biết.

“Con đường u linh kia tồn tại, quá nửa là vì tăng mạnh tu vi của Tử Nguyệt, đến trấn thủ cương thi trong cổ mộ.”

Tạ Vũ Tình không hiểu, hỏi: “Cương thi trong cổ mộ lợi hại bao nhiêu, ngay cả pháp sư Thái Lan kia cũng không đối phó được, còn phải hy sinh năm mươi người tự sát tập thể, dùng lệ quỷ để đối phó nó?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi đã nghĩ đến, cương thi trong cổ mộ là cái gì rồi, tu vi Tử Nguyệt tôi không biết, nhưng cương thi này quả thực cực kỳ đáng sợ, hơn nữa hoàn toàn khác cương thi bình thường, giết quỷ thủ nhắm chừng như dạo chơi.”

Tạ Vũ Tình lẩm bẩm: “Đó là cái gì.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, nói ra bốn chữ:

“Đồng giáp thi vương!”

Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn hắn: “Đó là... Cái gì?”

“Chính là đồng giáp thi vương. Lão đại trong đồng giáp thi.” Diệp Thiếu Dương tiến một bước giải thích: “Như loại cổ mộ này, khẳng định là có người bồi táng, một khi cổ mộ thành đất dưỡng thi, bởi vì phong thuỷ huyệt vị, mộ chủ đương nhiên là tu vi sâu nhất, đám tiểu đệ còn lại, cũng chính là cương thi bình thường.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cái con gọi là đồng giáp thi vương đó, có phải rất lợi hại hay không?”

“Tôi cũng chưa từng gặp, nhưng trên sách nói, thứ này khỏe như trâu, kháng tính rất mạnh, có thể nói là đao thương bất nhập.”

Kỳ Thần cười nói: “Nghe giống như quái vật.”

“Nếu thật là quái vật còn dễ xử lý.” Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.

Nhưng cũng may, tình huống tuy rất phức tạp, nhưng manh mối điều tra cũng không thiếu, hai người bọn Diệp Thiếu Dương sau khi thương lượng quyết định, sáng sớm hôm sau đi vệ sinh học viện, đi điều tra tòa nhà giải phẫu phòng học 408 trước, xem có thể gặp được hồn phách Lâm Du hay không.

Diệp Thiếu Dương nghĩ là, Đỗ Hổ đã ở trong tòa nhà từng gặp được cô ấy, nói rõ hồn phách cô ấy hẳn là chiếm cứ ở trong tòa nhà đó.

“Cô ấy đã là bị ép mà chết, khẳng định mang lòng oán hận đối với Tử Nguyệt, dạy chúng ta, kẻ địch của kẻ địch, thì là bằng hữu của chúng ta, là đối tượng có thể đoàn kết.”

Tạ Vũ Tình không hiểu, nói: “Vì sao Tử Nguyệt là kẻ địch của chúng ta? Cô ấy không phải vì cứu vớt mọi người mà tự sát sao, cho dù phương pháp có vấn đề, ít nhất ước nguyện ban đầu không xấu mà.”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi đoán, con quỷ trung tâm của thuật hiến tế kia chính là cô ấy, lấy hồn phách của mình, tập kết oán khí của bốn mươi chín vị lệ quỷ, tu luyện ba mươi năm... Tu vi cô ấy cực sâu là không sai, nhưng chị phải biết rằng, một con quỷ nếu thời gian dài ở dưới âm sào, chịu âm khí mãnh liệt ăn mòn, hồn phách là sẽ ô nhiễm từng chút một.”

Kỳ Thần chen vào một câu: “Có phải giống luyện tà công trong tiểu thuyết võ hiệp hay không, một người vốn rất thiện lương, cũng sẽ biến thành ma đầu?”

“Chính là ý tứ này.” Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình, nói: “Ngày hôm qua tình huống đối mặt với cô ta chị cũng thấy đấy, tôi thiếu chút nữa đã không thể ra khỏi con đường đó.”

Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu.

“Bây giờ tình huống đại thể chúng ta đều đã biết, hiện tại vấn đề cần làm rõ nhất, thật ra chính là một cái: chuyện năm đó, đã chấm dứt ba mươi năm, vốn gió êm sóng lặng, vì sao đột nhiên lại có sự kiện thần quái, giết chết Lý Hiếu Cường, là vì sao?”

Thừa dịp Tạ Vũ Tình tự hỏi, Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, hẹn cô buổi tối ăn cơm, Chu Tĩnh Như nghe rất vui vẻ, lập tức đáp ứng, sau đó nói địa danh.

“Sao, nhớ người ta rồi?” Chờ hắn cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình liếc xéo hắn nói.

“Cái gì vậy, tôi tìm cô ấy có chính sự, chị quên lúc trước nói Ngô Nhạc Ý à.”

Tạ Vũ Tình giật mình nhớ ra.

“Chị muốn cùng đi hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Thôi.” Tạ Vũ Tình nhíu mày: “Không làm bóng đèn cho mấy người.”

Diệp Thiếu Dương biết cô đang nói kháy mình, cố ý cười cười nói: “Đa tạ thành toàn.”

“Cậu —— hừ hừ!” Tạ Vũ Tình cười lạnh hai tiếng, lại khó mà nói cái gì.

Đến tiệm quan tài của lão Quách, Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình hẹn thời gian ngày hôm sau gặp mặt, sau đó một mình xuống xe, đi vào tiệm.

Trong tiệm tất cả như cũ, lão Quách không có mặt, lại có một em gái nhìn qua mười bốn mười lăm tuổi, để tóc ngắn ngang vai, diện mạo rất thanh tú, tuy còn chưa nảy nở, nhưng là một hạt giống mỹ nhân, ghé vào trên quầy nghịch di động, nhắm chừng là đang chơi trò chơi, vẻ mặt phi thường chuyên chú, chưa chú ý tới Diệp Thiếu Dương tiến vào.

Diệp Thiếu Dương đánh giá cô, trong lòng rất buồn bực, chẳng lẽ đây là nhân viên cửa hàng lão Quách mới thuê? Lấy tính cách háo sắc của lão Quách, thuê mỹ nữ làm nhân viên cửa hàng có thể lý giải, nhưng em gái này non như vậy, rõ ràng là thuê lao động trẻ em mà.

“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, em gái lúc này mới ngẩng đầu lên, lập tức lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, nói: “Cần cái gì, mua quan tài hay là người giấy?”

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương mặt đen sì, tiểu cô nương mới phản ứng lại mình lỡ mồm, vỗ vỗ miệng, áy náy thè lưỡi: “Trẻ con không biết lựa lời, đại thúc đừng để ý nha, ngài muốn mua cái gì?”

“Cô là... Mới tới?” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hỏi.

“Ừm, tôi không thường đến, ngài muốn mua cái gì?”

“Cái gì cũng không mua, tôi tìm lão Quách.”

“Ồ, vậy ngài chờ một chút.” Tiểu cô nương đứng dậy đi tới sân sau, đi hai bước đột nhiên đứng lại, xoay người, nghiêng đầu đánh giá Diệp Thiếu Dương, mở miệng nói: “Mao Sơn minh uy thiên sư đạo!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đánh giá cao thấp cô, cả kinh nói: “Cô là ai!”

“Ha ha!” Tiểu cô nương nhảy lên: “Thiếu Dương thúc thúc!” Lao lên thoáng cái ôm cổ Diệp Thiếu Dương, hưng phấn nhảy lên, hầu như muốn bám đến trên người hắn.

Biến cố bất thình lình, làm Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa không chịu nổi, không ngừng giãy dụa: “Này này, em gái, làm gì thế, em trang trọng chút...”

“Hắc hắc, sợ cái gì, ngài là sư thúc của ta mà. Sư thúc, thúc quả nhiên rất đẹp trai nha, giống như ta trong mộng nhìn thấy.”

Sư thúc... Trong mộng... Diệp Thiếu Dương sắp sụp đổ, tức giận reo lên: “Cô là ai! Cô, cô mau xuống khỏi người tôi!”

Tiểu cô nương ôm đôi tay hắn, đột nhiên nhảy lên ngửa về phía sau, Diệp Thiếu Dương theo bản năng một cú ôm công chúa đón được cô.

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên ở sau người: “Hai người các ngươi làm gì thế?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, nhìn thấy lão Quách xốc lên rèm cửa sân sau, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình.

“Lão cha! Con rốt cuộc gặp được Thiếu Dương thúc thúc rồi!” Tiểu mỹ nhân trong lòng hưng phấn kêu lên, Diệp Thiếu Dương thân hổ chấn động, lão cha? Hóa ra đây là... Con gái lão Quách?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.