“Chuyện rốt cuộc là thế nào?” Hành động kỳ quái này làm Tạ Vũ Tình càng thêm buồn bực, ghé sát vào nhìn ảnh chụp, phát hiện là ảnh chụp học sinh chung trước tòa nhà giải phẫu số ba từ chỗ Đỗ Hổ lấy được, nhìn cũng không có chỗ nào đặc thù.
Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ cửa sổ phòng học lầu bốn trên ảnh chụp: “Nhìn xem, có chỗ nào không thích hợp?”
Tạ Vũ Tình cúi người nhìn một hồi, lại đối chiếu vật thật trước mắt nhìn: “Không có gì? Ồ không đúng, vị trí cửa sổ trên ảnh chụp, cùng trên thực tế hình như không quá giống nhau?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đây cũng là điều hắn vừa rồi trong lúc vô ý phát hiện: phòng 408 trên ảnh chụp cùng trong hiện thực, vị trí cửa sổ tuy đều là cái thứ hai bên trái, nhưng vị trí cửa sổ trên ảnh chụp lệch sang trái một chút, trong hiện thực thì lệch về bên phải.
“Tôi đã nhìn ra một chút, chênh lệch hẳn là chiều dài nửa căn phòng.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Có lẽ, là phòng về sau sửa cửa sổ?” Tạ Vũ Tình đoán, hình ảnh khác trên ảnh chụp đều nhất trí với vật thật, chỉ có cửa sổ 408 một chỗ này khác biệt, cho nên hắn chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng như vậy.
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy vì sao phải di động cửa sổ chứ?”
Tạ Vũ Tình nói: “Chị làm sao biết, một chuyện nhỏ như vậy, cậu cần gì quan tâm như vậy?”
“Cái này tuyệt đối không phải việc nhỏ, phòng học 408 sau khi trở thành âm sào, trường học nhắm chừng sẽ nghĩ cách phong tỏa, hoàn toàn không có động cơ di động cửa sổ nha?”
Tạ Vũ Tình nhún nhún vai nói: “Không biết, bằng không cậu đi lên hỏi Lâm Du một chút.”
“Khẳng định phải hỏi cô ấy, nhưng vẫn là lần sau đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lại nhìn phòng học 408, phát hiện sau cửa sổ có một bóng quỷ ảnh, mơ hồ quan sát mình, biết là Lâm Du, nhưng bộ dạng này nhìn lên trái lại rất dọa người.
Hai người bọn Diệp Thiếu Dương rời khỏi tòa nhà giải phẫu, tới rãnh nước đen, trên đường, Tạ Vũ Tình nói ra chuyện khiến cô lo lắng: “Thiếu Dương, cậu thật sự muốn hợp tác với Lâm Du sao?”
Diệp Thiếu Dương đứng lại, trầm mặc một chớp mắt, nói: “Tôi đã đáp ứng cô ấy rồi.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cô ấy là rất đáng thương, nhưng... Tôi luôn cảm thấy cô ấy có chút điên cuồng, hơn nữa cô ấy dù sao cũng là lệ quỷ, cậu là pháp sư, đi hợp tác với một lệ quỷ mà nói...”
“Cái này tôi trái lại không để ý.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Tôi làm việc, xưa nay không tuân thủ lễ pháp gì cả, mọi người đều biết. Hơn nữa, tôi đây là đang cứu cô ấy.”
Đối mặt vẻ mặt khó hiểu của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương nói: “Chị cũng biết, cô ấy là một con quỷ rất đáng thương, hơn nữa lúc còn sống là pháp sư, trở thành lệ quỷ là bất đắc dĩ, cho nên, tôi muốn siêu độ cô ấy, nhưng cô ấy trước khi chết vì báo thù, vận dụng Phệ Hồn Huyết Chú, chỉ cần cô ấy không buông bỏ chấp niệm báo thù, thì vĩnh viễn không thể siêu độ, biện pháp duy nhất, chính là để cô ấy báo thù, mới có thể buông xuống chấp niệm, an tâm để tôi tiễn bước...”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, lại sắc mặt ngưng trọng nói: “Đây cũng là chỗ khiến chị lo lắng, Tử Nguyệt còn dễ nói, là quỷ, nhưng Ngô Nhạc Ý cùng pháp sư kia là người đó, giết người là phạm pháp.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chị chẳng lẽ muốn đem cô ấy bắt đi ngồi tù?”
“Quỷ chị đương nhiên không thể làm gì được, chị nói cậu, Thiếu Dương, đến lúc đó cậu giúp cô ấy mà nói, cậu liền thành tòng phạm...”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Tôi chỉ giết quỷ, không giết người, tôi sẽ chỉ cung cấp cho cô ấy cơ hội báo thù, không tham dự chiến đấu, huống hồ cô ấy cũng sẽ không nhận tôi giúp, cô ấy muốn chính tay đâm kẻ thù.”
Tạ Vũ Tình lúc này mới yên lòng, trầm mặc một lúc, thử hỏi: “Cậu cảm thấy Ngô Nhạc Ý cùng vu sư kia đáng chết sao? Nếu bọn họ thật sự không có tư tâm, chỉ là muốn cứu nhiều người hơn nữa mà nói.”
Lời của cô, làm trong đầu Diệp Thiếu Dương lại hiện ra thảm cảnh lúc trước ở 408 nhìn thấy, khe khẽ thở dài, chưa mở miệng, không muốn thảo luận đề tài này.
Tạ Vũ Tình cũng không truy hỏi tiếp, ngược lại nói: “Tự mình nhìn những hình ảnh đó mới biết được, Đỗ Hổ kể lại, là có vấn đề. Ông ta chưa nói ra quá trình đáng sợ bọn họ giết chết Lâm Du.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là bởi vì bản thân ông ấy là người duy nhất sống sót, có chút không dám đối mặt đồng bạn tử vong đi, nhưng ông ấy vừa mù vừa mất trí mấy chục năm, cũng coi như chuộc lại tội lỗi trên tâm lý.”
Còn chưa tới bờ rãnh nước đen, vừa tới đầu đường, Diệp Thiếu Dương gặp được lão Quách cùng Ngô Hải Binh chờ ở nơi đó, Tiểu Mã cũng đến, một cô nương dáng người nóng bỏng đứng bên cạnh, là Vương Bình.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi với Vương Bình trước, sau đó hỏi kết quả lão Quách xử lý cương thi, biết được đã xử lý xong, xem đồng hồ cũng sắp giữa trưa, vì thế đề nghị đi ăn cơm, cùng lúc thương lượng kế hoạch một bước tiếp theo, sau đó uyển chuyển hướng Ngô Hải Binh tỏ vẻ có việc riêng muốn nói, xin hắn cáo từ.
Đã điều tra rõ chân tướng, làm chủ tất cả phía sau màn là Ngô Nhạc Ý, bây giờ không cần Ngô Hải Binh nữa, hơn nữa để hắn biết quá nhiều ngược lại không tốt, dù sao hắn và Ngô Nhạc Ý là họ hàng.
Ở ngoài cổng trường tìm một khách sạn, tiến vào ghế lô, Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình đi gọi món ăn, trên thực tế cũng là bảo cô đi ra bên ngoài, từ bên ngoài giám thị căn phòng, miễn cho bị người ta nghe trộm.
Sau khi đóng cửa lại, Diệp Thiếu Dương đối mặt mấy người phe mình —— Vương Bình tuy không quá quen, nhưng bởi vì Tiểu Mã quan hệ, tự nhiên cũng không phải người ngoài —— đem toàn bộ tình huống mình điều tra được nói đại khái một lần, mấy người nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
“Đã sớm nghe nói trường học có ma quỷ quấy phá, không ngờ nghiêm trọng như vậy.” Vương Bình than thở: “Nói xong tôi cũng không dám đi học nữa.”
“Có Tiểu Diệp Tử, sợ cái gì, Tiểu Diệp Tử cậu cho Bình Bình một cái pháp khí lợi hại nhất, cho em ấy phòng thân đi.”
Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta, mặt hàng này, tán gái còn lấy đồ của mình tặng nhân tình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn từ trong ba lô lấy ra một vòng tay Hắc Diệu Thạch, ném cho cậu ta, cũng chưa khoe ra giá trị thật sự của nó, thuận miệng nói: “Cậu dùng tạm đi.”
Tiểu Mã còn dây dưa muốn thứ khác, lão Quách gõ gõ mặt bàn, trừng mắt nhìn Tiểu Mã một cái: “Đừng lải nhải thứ vô dụng, Thiếu Dương, đệ một bước tiếp theo có tính toán gì không, nếu như đi đường u linh cướp thi thể cô ấy, nhắm chừng Tử Nguyệt kia sẽ không bỏ qua cho đệ. Lần trước đại khái chỉ là thử, lần này tuyệt đối không thoải mái như vậy, đệ đừng mạo hiểm.”
“Đệ không mạo hiểm.” Diệp Thiếu Dương dứt khoát đáp: “Ở trước khi làm tốt sự chuẩn bị, đệ không cần thiết kích thích Tử Nguyệt, hơn nữa, Lâm Du là rất điên cuồng, nếu đệ trả cô ta thi thể, sau khi cô ta khôi phục tự do, chuyện thứ nhất khẳng định là đi tìm Ngô Nhạc Ý liều mạng, như vậy sẽ hỏng kế hoạch của đệ.”
Tiểu Mã bất mãn nói: “Uy phong của cậu đi đâu rồi, một tiểu quỷ, cậu lo lắng như vậy làm gì, lên núi đi ngay cả ả cùng đồng giáp thi vương gì đó cùng nhau diệt là được. Tôi không tin hai kẻ này còn có thể lợi hại hơn Tu La quỷ mẫu cùng Tà Thần?”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này tức không biết đánh vào đâu, đi lên đá cậu ta một cước, Tiểu Mã trái lại không để ý, Vương Bình thì có chút không vui, thay Tiểu Mã phủi phủi bụi trên quần, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Cho dù Tiểu Mã nói không đúng, Thiếu Dương ca cũng không thể tùy tiện đánh người nha.”