Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Cô ấy cho dù có tiền nữa, cũng không có đạo lý tặng không nhà cho cậu, cái này cậu phải hiểu, cứu cấp không cứu nghèo.”
Tiểu Mã nhíu mày nói: “Người anh em này, tôi là loại người đó sao, tôi là muốn tìm cha mẹ mượn chút tiền, trước đem khoản đầu tiên thanh toán, sau đó tự mình chậm rãi trả, cho nên muốn tìm cậu và Tiểu Như nói một chút, xem có thể hay không cho tôi chiết khấu thấp nhất gì đó...”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Cái này thì được, đợi gặp cô ấy tôi nói với cô ấy một chút, không có vấn đề. Cậu còn rất có cốt khí đó, không tiêu tiền cha mẹ. Không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Hắc hắc, cậu cũng cảm thấy tôi không tệ nhỉ, đến lúc đó nhỡ đâu tiền đặt cọc không đủ, cậu cho tôi mượn mấy vạn nha?”
Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, vòng vo nửa ngày, vẫn không tách rời thứ này.
Đợi một hồi, Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, nói đã hẹn sẵn Ngô Nhạc Ý, nhà lão ở khu ngoại ô Cương Thành, khá xa, bảo Diệp Thiếu Dương chạy trước tới chỗ nào đó, chờ mình lái xe tới, đón hắn cùng nhau đi qua.
Tiểu Mã muốn ở trường học chờ Vương Bình, hai người tạm biệt ở đây.
Trước khi tách ra, Tiểu Mã liên tục dặn dò, bảo hắn chớ quên chuyện mình dặn.
Diệp Thiếu Dương gọi xe taxi, tới đầu đường cao tốc Chu Tĩnh Như nhắc tới trong điện thoại, đợi không đến hai mươi phút, Chu Tĩnh Như lái chiếc Cayenne màu đỏ của cô tới, đón Diệp Thiếu Dương, tới nhà của Ngô Nhạc Ý.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở ghế phụ, như có hứng thú đánh giá trang phục của Chu Tĩnh Như: váy dài màu đen, tóc quấn lên cao cao, trang điểm trang nhã.
“Nhìn cái gì?” Chu Tĩnh Như cười nói.
“Xem bộ dạng em hôm nay rất thành thục.” Diệp Thiếu Dương cười nói.
“Bởi vì đi bái phỏng trưởng bối, phải chính thức chút, Ngô Nhạc Ý không phải người thường, có thể đáp ứng gặp em, đó là nể mặt cha em.” Chu Tĩnh Như liếc Diệp Thiếu Dương một cái: “Em đã nói thật với cha em, việc này có khả năng đắc tội Ngô lão gia tử, ông ấy vẫn không chút do dự hỗ trợ, anh biết vì sao không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
“Bởi vì ông ấy cảm thấy chuyện anh làm là đúng, cái này rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là...” Chu Tĩnh Như cười cười: “Cần hỗ trợ là anh, đổi thành người khác, ông ấy tuyệt đối sẽ không hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, nhất thời cảm thấy được yêu mà sợ, liên tục gật đầu: “Cảm tạ lão gia tử nhà em, nhân tình anh đã ghi nhớ.”
Chu Tĩnh Như giận liếc hắn một cái: “Ai bảo anh nhớ nhân tình, cha em là không đem anh coi là người ngoài.”
“Ặc...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, câu này có mấy cái ý tứ?
“À thì, em đi bái phỏng Ngô Nhạc Ý, cần tặng chút quà gì đó không?”
“Tặng chứ, nào có bái phỏng người ta không tặng quà. Cha em trong điện thoại nói với lão, em dẫn theo một thư pháp tân tú đi gặp mặt lão, khen anh phổng lổ mũi luôn.” Chu Tĩnh Như giảo hoạt cười: “Đến lúc đó anh cần phải biểu hiện cho tốt, viết một bức chữ cho lão, coi như là quà.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, dù sao mình cũng là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt, nhưng thời điểm làm việc phải tùy theo hoàn cảnh.
Hành trình sau đó, Diệp Thiếu Dương đem kết quả mình điều tra ra nói sơ qua với Chu Tĩnh Như một lần, Chu Tĩnh Như bị dọa nói không nên lời.
Ô tô chạy đến vùng ngoại thành, vào một đường nhỏ, hai bên trồng cây ngô đồng cao lớn của nước Pháp, cành lá nối liền, tầng tầng lớp lớp, rậm rạp che cả ánh nắng, tuy phong cảnh không tệ, nhưng cho người ta một loại cảm giác rất nghiêm túc, áp lực.
Diệp Thiếu Dương vốn tưởng cuoiosi đường sẽ là một kiến trúc khổng lồ như pháo đài, kết quả là lầu trúc thành mảng, tạo hình rất khác biệt, lầu chính lại là một căn nhà nhỏ ba tầng dùng tre bương thật lớn dựng lên.
Diệp Thiếu Dương tin tưởng trên đời không có tre trúc dài như vậy, nhưng mấy cây tre trúc ghép lại, dựng thành mái bằng cùng tường, công nghệ này dùng đầu óc ngu ngốc để nghĩ cũng biết khó bao nhiêu. Dù sao Diệp Thiếu Dương tin tưởng mình từ trước tới giờ ở nơi khác chưa từng gặp kiến trúc trâu bò như vậy.
Ngay cả tường vây cùng môn lâu của trang viên, dùng cũng tất cả đều là trúc.
Một dòng suối, từ ngoài trang viên chậm rãi chảy qua, ở ven đường hình thành một ao nước xanh, ở giữa có một guồng nước rất lớn, bị nước suối đẩy không ngừng chuyển động.
“Thế nào, có ý tứ chứ.” Chu Tĩnh Như chỉ vào guồng nước nói.
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ: “Chúng ta không tới lầm chỗ rồi, lão già này là tin phong thủy.”
“Ồ? Làm sao anh biết?” Chu Tĩnh Như rất buồn bực.
Lúc này xe đã tới ngoài cửa sân, Diệp Thiếu Dương bảo cô xuống xe trước, việc khác quay về nói sau.
Hai người vừa xuống xe, một lão giả đem hàng rào trúc đẩy ra, cũng không nói nhiều, trực tiếp làm động tác tay mời, bảo bọn họ đi vào.
Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương nhìn hiểu ý tứ ánh mắt của cô, bảo mình không phải sợ, gật gật đầu, theo ở phía sau đi vào.
Đi thẳng tới lầu chính, người hầu già kia gõ cửa ba lần, sau đó hướng hai người cười gật gật đầu, lui xuống.
Cửa chính mở ra, một nam tử mặc đồ tây màu đen đem cửa mở ra, nhìn thấy Chu Tĩnh Như, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười: “Tiểu Như muội muội.”
“Từ Quân ca.” Chu Tĩnh Như bắt tay với hắn một lần, quay đầu giới thiệu cho Diệp Thiếu Dương: “Vị này là Ngô gia tiểu thiếu gia Ngô Từ Quân. Vị này chính là ta ba cũng là của ta bạn tốt, Diệp Thiếu Dương, thư pháp tân tú, nghe nói lão gia tử nơi này có không ít thi họa bút tích thực, muốn đến bái phỏng đi thăm một chút.”
Ngô Từ Quân rất lễ phép hướng Diệp Thiếu Dương vươn tay: “Chu thúc thúc ở trong điện thoại cũng cực lực khen ngợi đối với anh đó, Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, khá lắm.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay bắt với hắn một phát, lông mày âm thầm nhíu lại, Ngô Từ Quân đã đem tay buông ra, đứng ở một bên dùng tay ra hiệu mời bọn họ đi vào, sau đó bắt đầu hàn huyên với Chu Tĩnh Như.
Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá hắn, kẻ này hình tượng không tệ, nhìn qua hai mươi mấy tuổi, rất đẹp trai, nhưng khí chất rất thành thục nội liễm, nhưng Diệp Thiếu Dương lại từ trên người hắn nhìn ra chỗ không bình thường.
Bởi vì là nhà trúc, trong đại sảnh trang hoàng tương đối giản lược, có một loại cảm giác trở lại nguyên trạng, đồ gia dụng cũng đều là bằng trúc hoặc bằng gỗ, nhưng tạo hình phi thường thanh lịch có sự nghiên cứu, tuyệt đối không rẻ hơn đồ kim loại ngọc ngà.
Trên tường bốn phía treo đầy tranh chữ, lớn nhỏ giao nhau, rất có tầng thứ, cũng không tỏ ra hỗn độn.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi bề ngoài trắng trong thuần khiết tiến đến pha trà, đồ dùng uống trà cũng đều bằng gỗ, Ngô Từ Quân ngồi xuống, bồi hai người không mặn không nhạt hàn huyên một hồi, liền lướt qua bình phong, dọc theo thang gỗ lên lầu, đi mời lão gia tử.
Diệp Thiếu Dương thừa dịp không có ai, muốn nhắc nhở Chu Tĩnh Như cái gì, Chu Tĩnh Như dùng chân nhẹ nhàng huých hắn một phát, tiếp tục uống trà.
Đợi vài phút, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một lão giả mặc trường bào màu vàng, được Ngô Từ Quân đỡ đi xuống. Chu Tĩnh Như lập tức đứng dậy, ân cần thăm hỏi: “Ngô đại bá!”
Người tới chính là Ngô Nhạc Ý!
Diệp Thiếu Dương đánh giá, lão giả này dáng người gầy gò, tóc bạc hết, nhưng rất dày, không thấy thưa một chút nào, nhìn qua chỉ sáu mươi mấy tuổi, sống lưng rất thẳng, Diệp Thiếu Dương nhìn qua đã nhận ra, lão chính là Ngô Nhạc Ý nọ từng thấy trên ảo cảnh cùng ảnh chụp.
Hung phạm phía sau màn ba mươi năm trước, bức bách bốn mươi chín người tự sát.
Tuy nhiên, điểm xuất phát của lão có lẽ là tốt.