Trong tứ tượng không gian...
Bầu trời tối tăm, không khí mù mịt, loáng thoáng có thể nhìn thấy từng dãy kiến trúc.
Diệp Thiếu Dương mờ mịt đi ở trên đường, phân biệt một phen, mới biết được mình đi ở trong vệ sinh học viện, nhưng có một số nơi kiến trúc lại khác, tỷ như chỗ ở trong hiện thực tòa nhà dạy học hiện đại hoá nọ, chỉ có hai dãy nhà nhỏ ba tầng, tường ngoài quét nước sơn màu vàng, liếc một cái liền nhìn ra không phải phong cách kiến trúc đương đại.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ mình đã về tới vệ sinh học viện ba mươi năm trước?
Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến một đợt tiếng gầm nhẹ tương tự động vật, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một bóng người xám xịt bò ra, cả người gầy, trên người mọc một tầng lông xanh giống như mốc, đôi mắt đen sì, hai con mắt bắn ra ánh mắt đục ngầu, trong cái mồm chu ra mọc hai hàm răng nhọn trên dưới, hướng về phía Diệp Thiếu Dương bò tới.
Cương thi?
Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một thanh tảo mộc kiếm, nhằm cương thi không chút khách khí đâm tới. Tảo mộc kiếm đâm trúng trước ngực cương thi, nhưng chưa đâm thủng ngực giống Diệp Thiếu Dương nghĩ, mà là hóa thành một đống mảnh vỡ.
Móa, làm sao vậy?
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, hai tay cương thi bấu chặt đầu vai Diệp Thiếu Dương, há mồm liền cắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng tránh né, cổ vẫn bị răng nanh cào bị thương. Cương thi lại lần nữa há cái mồm to như chậu máu cắn đến.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét vào trong miệng cương thi, nhưng cũng chưa nhìn thấy cảnh tượng mồm cương thi nổ tung, ngược lại coi như đậu ăn, nhai hai lần, tiếp tục cắn một phát tới.
Diệp Thiếu Dương nào ngờ được sẽ là như thế này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, khi phản ứng lại, cương thi đã sắp cắn đến trên mặt.
Ở thời điểm chỉ mành treo chuông này, cương thi đột nhiên run run, trán toác ra một cái lỗ, thi huyết màu xanh lục không ngừng chảy ra, nhỏ ở trên làn da Diệp Thiếu Dương, cảm thấy đau rát, thừa dịp hai tay cương thi thả lỏng, vội vàng lui lại mấy bước.
Lúc này mới nhìn thấy ở phía sau cương thi, một cô nương đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao đứng, tay cầm một cây gậy gỗ một đầu vót nhọn, cắm ở trong đầu cương thi.
Cương thi giãy dụa còn muốn phản kháng, cô nương kia rút ra mâu gỗ, hướng mặt của nó không chút khách khí đâm mạnh một chập, con mắt cương thi nổ tung, thi huyết bắn vọt ra, cô nương vẻ mặt quyết tuyệt, mắt cũng chưa chớp lấy một cái.
Chờ cương thi ầm ầm ngã xuống đất, cô nương đưa tay rắc ra một nắm bột phấn màu trắng ở trên thân nó, ‘Xèo’ một tiếng toát ra khí nóng. Diệp Thiếu Dương ngửi mùi, biết là vôi.
Ở dưới sự ăn mòn của vôi, cương thi dần dần phân giải hòa tan, hóa thành một vũng thi thủy.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Một cương thi lông xanh bình thường, từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?”
“Không phải nó lợi hại, là anh quá yếu.” Cô nương lạnh như băng nói, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Anh là pháp sư?”
“Tôi...” Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, trong rừng cây nhỏ lúc trước cương thi lui tới lại phát ra tiếng vang sột soạt, cô nương sợ hãi cả kinh, nói: “Đừng nói nhảm, có cương thi đến, đi mau!”
Nói xong hướng bên trái sải bước chạy đi.
Cương thi mà thôi, vì sao phải chạy? Thói quen nhiều năm qua, làm Diệp Thiếu Dương tạo thành thói quen mặc kệ nhìn thấy bất cứ quỷ yêu thi linh nào cũng phải đón đầu đánh đau, bây giờ muốn chạy thật sự có chút không quen, nhưng nghĩ đến tình huống mình vừa rồi chiến đấu với cương thi, tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn là hảo hán không để ý cái thiệt trước mắt, chạy đi.
Theo phía sau cô nương, một hơi chạy đến phía dưới một tòa nhà nhỏ, có một cái cửa phía trước dựng lên một cửa sắt, vị trí khóa cửa nhét thanh sắt.
“Anh lực lượng lớn, anh tới, mau!”
Diệp Thiếu Dương biết cô là bảo mình bỏ thanh sắt ra, đành phải tòng mệnh, chờ đem thanh sắt vặn ra, quay đầu nhìn lên, cô nương từ trong túi lấy ra một miếng vải đỏ nhếch nhác, tiến vào thông đạo, lại đem thanh sắt lắp vào, đem vải đỏ từ trên khóa cửa vòng qua, hai đầu thắt lại, làm cái nút thắt rất đặc biệt.
“Thắt nút đóng cửa, làm cái gì vậy?”
“Dây sắt chỉ có thể phòng được cương thi bình thường, nếu cương thi lông trắng đến, rất phiền toái, chỉ có thể dùng nút thắt bịt cửa ẩn đi cánh cửa này tồn tại.” Cô nương quay đầu nhìn hắn một cái: “Anh xem hiểu nút thắt phép này?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, loại nút thắt phép cấp thấp này, mình tám tuổi đã biết làm.
“Cô là ai?” Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là nơi nào?”
“Mỗi người tiến vào đều sẽ tự mình hỏi, lát nữa nói sau.” Cô nương thấy quái mà không quái nói, dẫn hắn lên đến lầu hai.
Lầu hai là một hành lang thật dài, một bên là cửa sổ, một bên là phòng.
Cô nương mở ra một cánh cửa, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào, sau đó xoay người đem cửa đóng lại, đi đến trước một cái bàn, nhấc lên một ngọn đèn, lấy ra một hộp diêm thắp sáng, nương ánh sáng u ám của ngọn đèn, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, phát hiện đây là một gian phòng ngủ, dựa sát vào tường đặt một cái giường sắt loang lổ vết rỉ, bên trên trải đệm chăn cũ nát, nhưng rất sạch sẽ.
Trong phòng không có đồ gia dụng gì, khắp nơi đều có gậy gỗ, có chút đã tước vỏ, vót nhọn làm thành mâu gỗ.
“Những cái này đều là tảo mộc côn, hàng năm chỉ có thể thu thập nhiều như vậy, dùng tiết kiệm.” Cô nương tùy tay xách đến một cái ghế gỗ, nói: “Anh ngồi đi.”
Diệp Thiếu Dương chưa ngồi, đứng đánh giá cô nương này, tướng mạo thanh tú, dáng người nhìn rất không tệ, quan trọng nhất là nhìn qua giống từng gặp ở nơi nào đó, nhưng lại không nhớ ra nổi.
“Cô nói trước cho tôi biết đi, cô là ai, đây là nơi nào?” Diệp Thiếu Dương giọng nôn nóng hỏi.
Cô nương quay đầu nhìn hắn, nói: “Anh là từ biểu thế giới đến à?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Biểu thế giới?”
“Chính là thế giới hiện thực, xưng hô của chúng tôi nơi này.” Cô nương nói: “Đây là tứ tượng không gian, anh là pháp sư, hẳn là biết, thiên địa chia bốn ô, là bốn thời không khác nhau...”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thiên địa đạo kiền, hoá sinh âm dương, tứ tượng không gian cũng không tương đương với thiên địa nhân tam giới, mà là một loại thế giới lấy thế giới nhân gian làm bản gốc, diễn sinh ra, giống thế giới Âm Dương Kính của mình sáng tạo ra, cũng là một loại tứ tượng không gian, hoàn toàn ngăn cách với thế giới chân thật, chẳng qua phạm vi rất nhỏ.
Cô nương nói tiếp: “Phật gia chúng tôi có câu ‘Ba ngàn đại thế giới’, nói thật ra chính là tứ tượng không gian, phân biệt làm ác linh giới, vãng sinh giới, Tu La giới, hai cái không gian sau, là đại thế giới cực lạc, chỉ có Lạt Ma cùng người đại trí tuệ mới có thể ra vào, nhưng ác linh giới này lại là phụ thuộc vào nhân gian tồn tại, có một bộ quy tắc của chính nó, không ngừng diễn sinh...
Nơi này là một tiết diện nhỏ từ tứ tượng không gian cắt lấy, phạm vi giới hạn ở vệ sinh học viện, nó tồn tại, là oán khí của đường u linh tập kết tạo thành, Quỷ Hư Hóa Kính của Tử Nguyệt lệ quỷ, là con đường đi thông nơi này, nhưng chính cô ta lại không vào được...”
Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn gật đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu, lại tiếp tục nói:
“Thế giới này, là do hình chiếu ý chí cô ta mà có, cũng chính là vệ sinh học viện của ba mươi năm trước, không gian này sau khi hình thành, tất cả người và vật đều có sinh mệnh, bọn họ có ký ức của mình, sinh hoạt giống chúng ta ở thế giới nhân gian.”