Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã, tám phần hẳn là còn thủ thân thể của mình đi, nhắm chừng Tạ Vũ Tình cũng đến, không sai biệt lắm còn có lão Quách, bọn họ nhất định đang lo lắng hy vọng mình đột nhiên mở mắt tỉnh lại. Bọn họ nào biết, hồn phách của mình thế mà ở trong một không gian kỳ quái như vậy, nghĩ đến những người đó kiễng chân chờ đợi, lập tức cảm thấy lòng như lửa đốt, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Trở về! Diệp Thiếu Dương âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải trở về!
Ở trên mặt đất nằm đến nửa đêm, trên giường đột nhiên truyền đến tiếng khóc, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Dương Tư Linh đã ngồi dậy, đầu chôn ở giữa hai đầu gối, nhỏ giọng khóc thút thít.
Diệp Thiếu Dương do dự nên đi an ủi cô hay không, cẩn thận suy nghĩ không thích hợp, hơn nữa mình cũng thật sự không biết nên an ủi như thế nào, vì thế làm bộ chưa nghe thấy, tiếp tục nằm.
Qua khoảng nửa giờ, Dương Tư Linh mới dừng khóc, lại nằm xuống.
Thân ở dị giới, lấy thân phận hồn phách nằm ở đây, bên cạnh còn có một nữ quỷ vốn nên đi âm ty đưa tin nằm, loại cảm giác này, làm Diệp Thiếu Dương có loại cảm giác thác loạn không biết đêm nay là đêm thế nào.
Diệp Thiếu Dương cả một đêm không ngủ, không ngừng tự hỏi biện pháp xông vào phòng học 408, cứng đối cứng khẳng định không được, mình bây giờ đối mặt đám cương thi đó, ngay cả một phương sĩ bình thường ở thế giới bên ngoài cũng không bằng, xông vào mà nói nhắm chừng có thể bị cắn đến cặn cũng chẳng còn.
Cho nên chỉ có thể dùng trí, nhưng nhân thủ có hạn, phòng học 408 lại quá mức chật chội, tính cực hạn rất lớn, Diệp Thiếu Dương lao lực suy nghĩ vài biện pháp, sau đó lại lần lượt phủ định, cuối cùng bực bội ngồi dậy, tựa vào góc tường, lẳng lặng suy tư, ánh mắt trong lúc vô tình chú ý tới trên tảo mộc côn xếp thành một đống, đột nhiên kế hoạch trào lên trong lòng...
“Phốc...” lão Quách uống một hớp lớn nước phép, phun lên mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó lấy ra bảy đồng tiền đồng, chia làm ba, ba, hai, bày thành hình tam giác chính giữa cái trán hắn, ở giữa đặt lên một cái la bàn bằng đồng hơi nhỏ.
Tiếp theo hướng bên trong rót vào một chút nước bỏ thêm hồng tiêu cùng tro hương, từ trên mặt đất hái một cọng cỏ lá kép, đặt ở trong la bàn, chấm phù niệm chú, nhìn chằm chằm cái lá cỏ đó một hồi, phun ra một hơi thật dài, lẩm bẩm: “May mắn may mắn, hồn phách không bị thương.”
Tạ Vũ Tình khẩn trương hỏi: “Làm sao nhìn ra được?”
Cô cùng lão Quách đều là Chu Tĩnh Như gọi điện thoại thông báo đến, sau khi Diệp Thiếu Dương xảy ra chuyện, cô thấp thỏm lo âu, đành phải đem bạn bè tốt nhất của Diệp Thiếu Dương đều gọi tới, cùng nhau thương lượng biện pháp, lão Quách và Tạ Vũ Tình sau khi chạy tới, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, đều bị dọa chết khiếp, sau khi biết chân tướng, lão Quách nhanh chóng làm phép, kiểm tra hồn phách của hắn chu toàn hay không.
“Thất Tiền Tham Hồn Thuật” này không nhìn tam giới lục đạo, có thể tìm kiếm được hồn phách người ta, nhưng chỉ giới hạn ở “người thực vật” như Diệp Thiếu Dương, hơn nữa cần thân thể an ổn, như vậy cho dù hồn phách không ở thời không này, vẫn có thể cảm ứng được, nhưng chỉ là cảm giác được, không thể điều tra được nơi chốn cụ thể.
Lão Quách nói: “Mấy người cái gì cũng không nên hỏi, chỉ cần nhìn chằm chằm hai lá cỏ này, chỉ cần lá cỏ không héo rũ, Thiếu Dương sẽ không sao, nếu lá cỏ héo rũ...”
Chu Tĩnh Như lau nước mắt nói: “Ông đừng nói nữa, tôi không muốn biết.”
Tạ Vũ Tình nói: “Sau đó thì sao, chúng ta chỉ ở đây chờ suông sao, anh không thể làm được chút gì đó?”
Lão Quách nhìn thoáng qua đường u linh cách đó không xa, từ lúc bọn họ đến đến bây giờ, trên đường u linh gió êm sóng lặng, Tử Nguyệt không xuất hiện nữa. “Cô bảo tôi làm sao bây giờ, đi tìm Tử Nguyệt chịu chết sao?”
“Không phải bảo anh chịu chết, là bảo anh nghĩ biện pháp, Qua Qua, còn có Chanh Tử này Tiểu Bạch này bọn họ, bảo bọn họ đều đến đi, cũng lúc này rồi, cùng lên đi!” Tạ Vũ Tình gấp đến độ dậm chân.
Lão Quách đáp: “Đó là quỷ phó yêu phó của hắn, người khác không có cách nào triệu hồi, bằng không tôi đã sớm mời.”
Tạ Vũ Tình giật mình, nói: “Vậy người khác thì sao, sư phụ các người đâu?”
Lão Quách lắc đầu: “Không liên hệ được, cho dù liên hệ được cũng vô dụng, Mao Sơn cách nơi đây quá xa, chờ ông ấy đến đây, Thiếu Dương đã sớm...”
Cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài: “Tiểu sư đệ không thể chết nha, thật ra ta vẫn chưa nói cho đệ, ta là rất muốn để đệ làm con rể của ta...”
“Anh câm miệng!” Tạ Vũ Tình đẩy hắn ra, suy sụp ngồi ở trên mặt đất, cầm lấy một tay của Diệp Thiếu Dương, cùng Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã cùng nhau chăm chú nhìn lá cỏ kia trong la bàn, cô không tin cỏ sẽ héo rũ, không tin Diệp Thiếu Dương sẽ chết, bởi vì... Ở trong lòng cô, nam nhân này mặc kệ đối mặt bất cứ nguy hiểm nào, đều có biện pháp thu phục.
Nhưng, trong lòng của cô vẫn bị một sự sợ hãi cường đại chiếm lĩnh, cô thật ra biết, hiện tại tất cả chỉ có dựa vào chính hắn.
“Diệp Thiếu Dương, nếu cậu thực sự xảy ra chuyện, tôi tuyệt không sống một mình...” Chăm chú nhìn vào mặt Diệp Thiếu Dương, Tạ Vũ Tình ở trong lòng bi thương nghĩ, lại không biết Chu Tĩnh Như bên cạnh, cũng hầu như có ý nghĩ tương tự.
Đêm ở ác linh không gian tương đối ngắn, Diệp Thiếu Dương cảm giác không ngồi được mấy giờ trời đã sáng, Dương Tư Linh từ trên giường ngồi dậy, tới trước cửa sổ nhìn quanh một phen trước, nói: “Linh hồn không dính bụi bặm, cũng không cần rửa mặt, tôi dẫn anh đi gặp bạn của anh đi.”
Diệp Thiếu Dương đã sớm chờ không nổi nữa, lập tức theo cô ra khỏi cửa, đi qua hai cánh cửa, Dương Tư Linh gõ vang một cánh cửa phòng, bên trong lập tức vang lên một thanh âm khẩn trương: “Ai.”
“Là tôi, mở cửa đi, người cứu cô đến rồi.”
Bên trong trầm mặc một chút, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương lập tức thấy được một khuôn mặt quen thuộc, chính là Vương Bình.
“Thiếu Dương ca...” Nháy mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Vương Bình ngây ra tại chỗ, sau đó cảm xúc đè nén bộc phát ra, khóc lao vào trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Tuy hai người trên thực tế cũng không phải quá quen thuộc, nhưng đối với một cô nương bình thường như Vương Bình mà nói, đột nhiên bị đưa đến nơi xa lạ này, khắp nơi đều là cương thi, không có một người quen thuộc, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trên cảm giác có chỗ dựa, ở sâu trong lòng kích động khó có thể tự giữ mình.
Loại cảm giác này Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, sau khi nhìn thấy cô, cảm thấy phi thường áy náy.
“Xin lỗi, đây rõ ràng là chuyện của tôi, liên lụy cô rồi.” Diệp Thiếu Dương vỗ bả vai của cô, thấp giọng nói.
Vương Bình rất hiểu lí lẽ lắc lắc đầu: “Chuyện không liên quan anh, là bọn em đi lung tung, xông lầm vào phía sau núi, mới cho nữ quỷ kia cơ hội, Thiếu Dương ca, dẫn em đi ra ngoài đi!”
“Tôi sẽ dẫn cô ra ngoài, nhưng không có dễ như vậy.”
Vương Bình chăm chú nhìn hắn, nói: “Em ngày hôm qua đã vào, Dương tỷ tỷ chuyện gì cũng đã nói cho em biết, em tuy không hiểu lắm, cũng có thể lý giải đại khái, em tất cả nghe anh an bài.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, xoay người nói với Dương Tư Linh: “Cô dẫn tôi đi gặp người khác trước đi, tôi có một kế hoạch, chỉ dựa vào ba chúng ta, không thể hoàn thành kế hoạch đó.”
Vì thế ba người đi ra khỏi cửa, tiếp tục dọc theo hành lang đi về phía trước, tới cửa phòng tiếp theo gõ cửa.