Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 730: Chương 730: Chương 730: Thước phép gõ hồn




Thừa dịp thời gian hắn xâu chuỗi tiền, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, cậu vừa rồi nói còn có biện pháp, vì sao lại không nói nữa?”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Quỷ thịt thừa sợ nhất nước bọt con người, bản thân tôi không với đến, vốn định bảo chị liếm một chút chỗ nó nối liền với rốn tôi, nó liền nhả ra, nhắm chừng chị khẳng định không làm được...”

“Cái gì, bảo chị liếm rốn cho cậu, thế mà cậu nghĩ ra được!”

Tạ Vũ Tình vươn chân đạp luôn, Diệp Thiếu Dương vội vàng né đến một bên, cảnh cáo cô: “Chị đừng quấy nha, vừa rồi chính là chị làm phức tạp, đừng làm một lần nữa!”

Trong lòng Tạ Vũ Tình lại nói thầm, vừa rồi hắn nếu thật yêu cầu, liên quan tới sống còn, mình là liếm hay là không liếm?

Xâu chuỗi xong đồng tiền, Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái thước đen thùi, Tạ Vũ Tình tò mò nói: “Đây là cái gì, sao chưa từng thấy cậu dùng?”

“Thước phép gỗ mun, lần trước lão Quách cho tôi, bình thường không dùng tới.” Diệp Thiếu Dương nói: “Thước thời cổ tiên sinh trường học dùng, bởi vì hàng năm nghe lời của thánh hiền, tự sinh thiên địa chính khí, đặt trong nhà người thường có thể trừ tà, ở trong tay đạo sĩ chính là pháp khí.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm chu sa, vẽ xuống đạo văn ở trên thước phép, dùng Thái Ất Phất Trần thay thế bút chu sa vẽ phù, linh lực tăng gấp bội. Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một vấn đề: Đạo Phong vì sao phải đem Thái Ất Phất Trần lưu lại phong ấn Dương Cung Tử?

Nhìn từ tình huống bây giờ, Dương Cung Tử không những không phải sát tinh ác quỷ gì cả, ngược lại còn giúp mình không ít, sau khi đạt được tự do, cũng chưa trả thù xã hội nguy hại quốc gia, Đạo Phong năm đó về núi thật không dễ dàng gì lừa được Thái Ất Phất Trần, lại dễ dàng như vậy để lại chỗ Dương Cung Tử, chẳng lẽ... Là vì mượn tay cô ấy, đem Thái Ất Phất Trần đưa cho mình?

Nghĩ đến hắn gần đây lại đem Lạc Thư đưa cho mình, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy, phương diện này có một âm mưu to lớn, Đạo Phong tựa như đang đánh một ván cờ rất lớn...

“Này, phát ngốc cái gì thế!”

Một câu của Tạ Vũ Tình đem Diệp Thiếu Dương từ trong suy nghĩ sâu xa tỉnh lại, quyết định đợi lần sau gặp Dương Cung Tử, nhất định phải tán gẫu với cô ấy một chút, nhưng mặt hàng này cũng không biết đi đâu lượn lờ rồi, kẻ nào cũng rất thần bí, đến vô ảnh đi vô tung. Lập tức thu liễm tâm thần, trong miệng mặc niệm một lần chú ngữ, dùng thước phép nhẹ nhàng đánh ở trên đồng tiền phía cuối quỷ thịt thừa.

“Ông...” Đồng tiền như quân bài Domino, phát ra dư âm run rẩy, liên quan toàn thân quỷ thịt thừa chấn động hẳn lên, chờ thanh âm biến mất, quỷ thịt thừa không có phản ứng.

“Còn không chịu đi ra!” Diệp Thiếu Dương gõ một cái, hơi tăng thêm chút sức, ở bên ngoài nghe, đồng tiền chỉ là một loại âm rung bình thường, nhưng đối với quỷ hồn trong quỷ thịt thừa mà nói, lại là pháp âm trời giáng, không thể chịu đựng được.

“Phốc!” Âm rung của đồng tiền còn chưa biến mất, quỷ thịt thừa đã giật giật miệng, phun ra một làn khí nóng, bốc lên, dần dần ngưng tụ thành hình, thế mà lại là một con người!

Bóng người lập tức dịch chuyển tới chỗ bóng râm trong góc phòng, thân thể vốn trong suốt lúc này mới trở nên rõ hẳn lên, chính là Trần Lộ kia!

Thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương, cô rất kinh ngạc.

“Là các người...” Thanh âm hư vô mờ mịt, trong mắt toát ra sự vui sướng.

Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, một phen vất vả này không uổng phí, cuối cùng tìm được cô ấy, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì trước, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Trần Lộ, cô lúc còn sống là pháp sư?”

Trần Lộ gật gật đầu: “Cậu là đạo môn thiên sư à.”

“Mao Sơn.” Diệp Thiếu Dương đáp.

“Mao Sơn thiên sư...” Trong mắt Trần Lộ lập tức hiện ra nét sùng kính.

Diệp Thiếu Dương đánh giá cô, thấy trên thân cô tản ra lục quang, hiển nhiên cũng đã đến cấp bậc lệ quỷ, tu vi không kém.

“Tôi là đệ tử Càn Khôn môn, một chi nhánh của Chung Nam sơn, cậu có thể chưa từng nghe nói.” Trần Lộ thở dài, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay: “Chung Nam nhất khai đạo pháp sinh, Diệp sư huynh.”

Chung Nam Sơn nhất mạch cũng là đạo môn chính sóc, ban đầu đạo pháp hiển thánh, về sau bởi vì các loại nguyên nhân, phân giải thành vô số tông môn nhỏ, lực ảnh hưởng yếu bớt, nghe nói còn có một số đệ tử bản tông xuất quần, đạo pháp không thua gì hai mạch Mao Sơn cùng Long Hổ sơn.

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Tuổi cô lớn hơn tôi, tôi nên gọi cô là sư tỷ.”

“Cũng đúng, tôi đã thành quỷ, mấy năm nay cực ít tiếp xúc với người, lại không có khái niệm thời gian, còn cho rằng mình là tiểu cô nương.” Trần Lộ cười thê lương.

Diệp Thiếu Dương cũng thở dài trong lòng, Lý Hiếu Cường, Dương Tư Linh, Lâm Du... Bây giờ lại thêm Trần Lộ, bốn người đều là pháp sư, ba người kia đều là vì điều tra sự kiện 408 mà chết, Trần Lộ nhắm chừng cũng sẽ không ngoại lệ, lập tức hỏi: “Trần sư tỷ, tôi muốn nghe câu chuyện xưa của cô, vì sao cô lại ở chỗ này?”

“Tôi tới nơi này, là vì cổ mộ Long sơn này...” Trần Lộ rủ rỉ nói ra: “Tôi muốn vào trong mộ tìm một món đồ, kết quả phát hiện đường u linh cùng Tử Nguyệt tồn tại, vì điều tra ra chân tướng, tôi mới báo danh theo học ở đây ——hồ sơ của tôi là giả, tôi có thể đi vào vườn trường, dựa vào là một chút quan hệ, cái này không nói nữa. Tôi sau khi tiến vào, một đường điều tra đến phòng học 408, sau đó... Bị Lương vu sư theo dõi —— “

“Lương vu sư?”

“Chính là vu sư Thái quốc kia, cậu hẳn là biết chứ, hắn có cái tên Trung văn, gọi là Lương Đạo Sinh.”

Tạ Vũ Tình vội vàng ghi nhớ tên, phát đoản tín cấp kỳ thần, để cho hắn hỗ trợ điều tra.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nghe cô tiếp tục nói:

“Hắn và Ngô Nhạc Ý cùng nhau tìm tôi đàm phán, bảo tôi đừng điều tra tiếp nữa, tôi làm bộ đồng ý, vẫn lén lút điều tra, Lương Đạo Sinh phái một quỷ đồng đến đối phó tôi, bị tôi đánh chết. Tôi biết hắn sẽ tiếp tục trả thù tôi, tôi khẳng định sẽ chết.

Rơi vào đường cùng, tôi thừa dịp trước khi hắn tới, đi âm ty thu thập được quỷ thịt thừa cùng gỗ huyết hòe, suốt đêm làm thành quan tài, sau đó lặng lẽ tới sân thượng, đem vật chôn đi, sau đó nhảy lầu tự sát, hồn phách tiến vào trong quỷ thịt thừa ẩn nấp, cho dù hắn dùng sưu hồn thuật, cũng không thể tra được hồn phách tôi ở đâu...”

“Đợi chút!” Diệp Thiếu Dương nghe đến đó nhịn không được ngắt lời: “Cô đánh chết quỷ đồng hắn phái ra, biết có uy hiếp tính mạng, vì sao không chạy, hoặc là tìm người của tông môn tới cứu cô, ngược lại lựa chọn tự sát cực đoan như vậy?”

Trần Lộ lắc lắc đầu: “Tôi trước đó có một lần bắt một thi vương ngàn năm, bị âm độc nhập vào tâm mạch, chỉ có âm huyết linh chi có thể rút âm độc ra. Âm huyết linh chi cậu hẳn là biết, chỉ sinh ở trong miệng thi vương cổ mộ, cho nên tôi mới đi khắp nơi tìm kiếm cổ mộ, trong cổ mộ Long sơn này, tám phần là có âm huyết linh chi, cho nên tôi mới lưu lại...

Ở sau khi tôi đối đầu với Lương Đạo Sinh, mạng tôi đã không còn nhiều thời gian, không có một chút hy vọng. Tôi đã không sợ chết, nhưng Nam Dương vu thuật phần nhiều là câu hồn luyện hóa, tôi biết sự đáng sợ trong đó, sợ hắn không riêng gì muốn giết tôi, còn muốn rút lấy hồn phách của tôi, rơi vào đường cùng mới nghĩ biện pháp này, đem hồn phách mình giấu đi, làm hắn không thể tìm được...”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây mới hiểu, đột nhiên nhớ tới, mục đích ban đầu Tứ Bảo đến Thạch Thành, lúc đó chẳng phải vì tìm kiếm âm huyết linh chi sao, nói là muốn cứu một người bạn của hắn, thì ra âm huyết linh chi quả nhiên ở vùng này, sau này phải nói với hắn một tiếng, nghĩ biện pháp lấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.