Bị hai chuyện như vậy làm rối, Diệp Thiếu Dương không còn buồn ngủ một chút nào, dứt khoát tiếp tục thôi diễn Lạc Thư, dùng nửa đêm thời gian lại thôi diễn ra hai thiên, tinh thần lực hao phí cực lớn, đi tắm rửa, tẩy đi một thân mồ hôi, trở lại trên giường, toàn thân hầu như xụi lơ.
Điều tức một chu thiên, hơi khôi phục một chút, sau đó lấy ra bốn thiên văn tự bản thân thôi diễn ra bắt đầu đọc, tuy tốn thời gian rất dài, nhưng nói đến đáng thương, mỗi một thiên thật ra chỉ có hơn trăm chữ.
Ở trong quá trình thôi diễn, Diệp Thiếu Dương đã tương đương xem qua một lần, lúc này lại nhìn kỹ một lần, quả nhiên là một thiên pháp môn thổ nạp dẫn khí nhập thể, thiên đầu tiên chủ công nhâm mạch, thiên thứ hai đốc mạch...
Trong lòng kinh ngạc vạn phần, chẳng lẽ tiên thiên bát quái hoàn toàn thôi diễn ra, đó là bát mạch của cơ thể người?
Cái này rốt cuộc là pháp môn nội tu gì? Xem sao so với phép tiểu chu thiên còn phức tạp hơn?
Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, Diệp Thiếu Dương cầm bản bút ký, nhìn chữ viết bên trên, chấn động đến cực điểm nghĩ, chẳng lẽ... Đây là “Phép Đại Chu thiên” trong truyền thuyết?
Đạo gia tu luyện pháp môn cương khí của bản thân, gọi là chu thiên dưỡng khí thuật, xưng là nội tu, vừa phun vừa nạp, sinh thành cương khí, dần dần tích lũy, lắng đọng lại ở trong huyệt Khí Hải.
Cái gọi là làm phép, đó là cương khí phối hợp pháp khí, thủ quyết, chú ngữ vân vân, đem cương khí thi triển hóa dùng, pháp khí tự có linh khí, có mạnh có yếu, cũng có thể nâng cao pháp lực.
Pháp khí thần quái mạnh yếu, chủ yếu quyết định bởi tài liệu luyện chế và công nghệ khác nhau, một pháp khí tốt, ở sau khi đàn tràng khai quang, cần cung phụng ở đại điện, hấp thụ hương khói, nghe lớp tụng kinh thủ công, linh khí tích lũy từng chút một, sau đó nhập thế sát quỷ, tăng sát khí, trải qua mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm tích lũy mới có thể thành hình.
Một số thượng đẳng pháp khí đương thời, như một kiếm một phất trần của Long Hổ sơn, Mao Sơn ba đại pháp khí, vòng Thái Thượng Càn Khôn của Chung Nam sơn, Nga Mi sơn Ngũ Bảo Kim Liên, Ngũ Đài Sơn kim văn bình bát…, đều là mấy đại tông môn ngàn năm truyền thừa, dù là pháp khí bậc hai, cầm đến tông môn nhỏ cũng sẽ được coi là vô thượng chí bảo đem thờ.
Cho nên đối với pháp sư bình thường mà nói, một pháp khí tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, chỉ có thể dựa vào bản thân tu luyện.
Phật gia lấy tâm kinh ngồi thiền, đạo gia dựa vào thổ nạp chu thiên, đều có thể không ngừng tích lũy cùng tăng trưởng cương khí.
Tâm pháp thổ nạp của đạo gia, đến từ 《 Thái thượng cảm ứng thiên 》, có ít nhất ngàn năm lịch sử, là cơ sở thổ nạp của các đệ tử môn phái đạo gia khác nhau, xưng là “Tiểu chu thiên”, cùng “Đại Chu thiên” đối ứng.
Nhưng đối với toàn bộ mọi người mà nói: “Đại Chu thiên” tồn tại chỉ là một truyền thuyết. Diệp Thiếu Dương từng nghe sư phụ nói, cũng chỉ là đôi câu vài lời, nói là tâm pháp “Đại Chu thiên” chỉ từng tồn tại ở thời kì thượng cổ, về sau cùng với tiên thiên bát quái cùng nhau bị Hồng Quân lão tổ thu hồi, hơn nữa lau đi tất cả câu chữ có liên quan với Đại Chu thiên tâm pháp trên kinh điển đạo gia.
Cho nên tuy thân là thiên sư, Diệp Thiếu Dương cũng giống với toàn bộ đệ tử đạo môn, đối với “Đại Chu thiên” chỉ là biết một cái tên mà thôi.
Nhìn câu chữ trên bản bút ký bị mình thôi diễn ra, tâm tình Diệp Thiếu Dương rất kích động: từ cổ chí kim, toàn bộ đạo sĩ đều là dùng tiểu chu thiên thổ nạp, không có tâm pháp khác nữa, mà mấy thiên văn tự này trong tay mình, vô luận thấy thế nào cũng là một phép thổ nạp, có một chút tương tự với tiểu chu thiên, nhưng phức tạp cùng thâm ảo hơn nhiều.
Không lẽ cái này thật là Đại Chu thiên?
Diệp Thiếu Dương nhất thời có một loại kích động hóa thân Trương Vô Kỵ, đạt được bí tịch《 Cửu Dương Thần Công 》, hít sâu một hơi, niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ, quyết định phải về Mao Sơn một chuyến.
Thứ nhất báo cáo manh mối Đạo Phong, xem có thể lừa thêm chút thứ tốt hay không, thứ hai cho sư phụ nhìn xem mấy thiên tâm pháp này, để hắn giúp mình phân tích một phen cái này rốt cuộc có phải Đại Chu thiên tâm pháp hay không, có thể tu luyện hay không.
Nếu thật là Đại Chu thiên tâm pháp, đó là tạo hóa rất lớn của mình, nếu không phải, như các thần công tà phái trong tiểu thuyết võ hiệp, luyện đến cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, người không ra người quỷ không ra quỷ, hối hận cũng không kịp.
Đem mấy thiên đặt ở trong ba lô thu lại, Diệp Thiếu Dương đem chuông kinh hồn treo ở trên cửa sổ, sau đó lên giường đi nằm, trong đầu lăn qua lộn lại nghĩ một vấn đề:
Đạo Phong vì sao phải đem Lạc Thư cho mình? Là thật sự ý tốt, hay là có mục đích gì, hắn đã chưa chết, vì sao không đến gặp mình?
“Đinh linh linh...” Không phải tiếng chuông chiêu hồn, mà là tin nhắn di động, Diệp Thiếu Dương chạm đến di động, mở ra nhìn, là Nhuế Lãnh Ngọc gửi đến một tin tức: sáng mai tám giờ, nhà ga Cương Thành.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương mừng rỡ, gửi lại một cái, thuận tiện hỏi vô vì sao muộn như vậy chưa ngủ, muốn tán gẫu với cô một hồi, nhưng đợi thật lâu, tin nhắn cũng chưa được trả lại.
Lúc sắp ngủ, tin nhắn vang lên, Diệp Thiếu Dương cầm lên di động, nhìn thoáng qua liền ngây ngốc: tin nhắn là Chu Tĩnh Như gửi, là một tin tức thăm hỏi tràn ngập quan tâm ân cần.
Diệp Thiếu Dương nhất thời hoàn toàn không còn buồn ngủ, cầm di động ngây ra.
Ở thời khắc đêm dài người tĩnh này, hắn hỏi bản thân một cái vấn đề không được trốn tránh: ngươi rốt cuộc thích ai?
Trong đầu không ngừng hiện ra âm dung nụ cười của ba người, quấn hắn sắp nổi điên, vì thế đứng dậy, cầm lấy mệnh phù của Trần Lộ, đem cô triệu hồi ra.
“Diệp sư đệ, hơn nửa đêm...” Trần Lộ kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi là muốn... Tâm sự với cô, để Trần sư tỷ giúp tôi phân tích một chút trong lòng, ừm... Chuyện về cảm tình.”
Trần Lộ vừa nghe liền nở nụ cười, ra vẻ ủy khuất nói: “Tôi tuy không cần ngủ, nhưng nửa đêm nửa hôm nói chuyện phiếm với cậu, dù sao cũng phải có chút chỗ tốt chứ.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, khoát tay nói: “Chị nếu muốn áp chế tôi đem chị lưu lại thời gian dài, vậy chị vẫn là về đi ngủ đi.”
“Không cần chỗ tốt lớn như vậy.” Sắc mặt Trần Lộ đỏ bừng, hướng phía hắn thẹn thùng cười.
Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, cho rằng cô có ý gì đối với mình, kết quả Trần Lộ thấp giọng nói: “Cậu không phải sư đệ của Đạo Phong sao, cậu cũng đừng gọi tôi sư tỷ, cậu có thể hay không gọi tôi tẩu tử, nghe thân thiết một chút.”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hóa đá, cô nương này... Đối với Đạo Phong quả thực ma chướng rồi nha. Nhưng mình thì không sao cả, gọi là gì cũng giống nhau. Lập tức ừm một tiếng nói: “Được, đại tẩu.”
Trên mặt Trần Lộ lộ ra biểu cảm hưởng thụ, nói: “Cậu không cần nhất thời dỗ tôi.”
“Gọi tẩu tử không phải gọi lão bà, có cái gì phải dỗ chị chứ.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói: “Tôi về sau luôn gọi chị là đại tẩu là được.”
“Thật?”
Trần Lộ thấy hắn gật đầu, cầm tay hắn: “Cậu là thiên sư, đối với quỷ không thể nói đùa, cậu đã nhận tôi người đại tẩu này, tôi chính là đại tẩu của cậu, nếu có người khác không thừa nhận, cậu phải đứng ra nói chuyện cho tôi!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, thế mới biết mình đã vào bẫy của cô, ta kháo, đây là lợi dụng trần trụi nha! Nhỡ đâu tương lai gặp Đạo Phong, cô ấy đem mình kéo ra, vậy làm sao bây giờ? Lập tức vội vàng xua tay.
“Đừng hại tôi, chuyện của hai người, các người tự mình giải quyết, tôi không muốn tham dự.”
“Cậu đã đáp ứng rồi, cậu gọi tôi đại tẩu, vậy phải làm chủ cho tôi, trừ phi cậu còn có sư huynh khác.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu: “Tôi... Còn có ngoại môn sư huynh, cô từng gặp, chỉ là có chút già, chị nếu không chê...”