Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 752: Chương 752: Chương 752: Thù lớn được báo 2




Diệp Thiếu Dương nhìn Lương Đạo Sinh bước chân tập tễnh cùng đôi tay run run, cảm thấy có chút không đành lòng, hướng Lâm Du hô: “Cô mau mau kết quả hắn đi!”

“Kết quả hắn!” Lâm Du ngửa mặt lên trời cười to, cười đến mức quỷ lệ trào ra: “Lúc trước hắn bảo người ta trói chặt tôi, dùng gậy gỗ đập nát đầu gối tôi, tôi đau khổ cầu xin hắn cho tôi cái kết thúc, hắn có từng tha cho tôi! Tôi bị nhốt ba mươi năm, cuối cùng chờ được hôm nay, sao có thể dễ dàng kết quả hắn!”

Lương Đạo Sinh thở như trâu, nói chuyện lại vẫn trấn định, nói: “Không sai, đến đi, thay hơn bốn mươi người kia báo thù!”

“Ha ha ha, ngươi trái lại cũng là hán tử!” Lâm Du há cái mồm ra thật lớn, một ánh sáng từ trong miệng bay ra, càng lúc càng sáng.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, lại là một đóa hoa sen từ trong miệng cô bay ra.

Tứ Bảo mắt sắc, thất thanh kêu lên: “Móa, Nga Mi sơn Ngũ Bảo Kim Liên! Thế mà lại ở chỗ cô ấy!”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, Nga Mi sơn Ngũ Bảo Kim Liên, cũng là một món cực phẩm pháp khí nổi tiếng ngang với Mao Sơn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Ngũ Đài Sơn kim văn bình bát, nhìn thấy pháp khí không có gì kinh ngạc, làm Diệp Thiếu Dương kinh ngạc là: pháp khí này hầu như tương đương Nga Mi sơn trấn sơn chi bảo, thế mà lại ở trên người Lâm Du, lập tức lẩm bẩm:

“Lâm Du thân phận không bình thường nha...”

Tứ Bảo nhíu mày, nói: “Cô ấy là quỷ, cái khí này là thực thể, cô ấy là bảo tồn như thế nào?”

“Cậu xem cô ấy là từ trong miệng phun ra, đại khái là lúc trước bảo tồn ở trong bụng thi thể, chờ sau khi quỷ thi hợp nhất, có quỷ thân, tự nhiên có thể dùng.”

Nhuế Lãnh Ngọc đoán, cũng khiến Diệp Thiếu Dương đồng ý, ở trong thân thể chôn ba mươi năm, cũng chẳng khác nào dùng máu thịt cung cấp nuôi dưỡng ba mươi năm, đã hoàn toàn luyện hóa, cho nên cô ta có thể dùng thân thể quỷ thi sai khiến pháp khí này, đổi thành quỷ khác, nhắm chừng không đợi đối địch, đã sớm bị linh lực của pháp khí đánh tan.

Ngũ Bảo Kim Liên sau khi bay ra, ở trong ánh vàng trang nghiêm còn chảy một chút quỷ lực đỏ như máu, hai bên hòa vào nhau, một điểm này càng đã chứng minh phỏng đoán của Diệp Thiếu Dương.

“Tôi không hiểu, thân phận cô ấy đã không tầm thường, năm đó lại là mang theo pháp khí này đến, vì sao bị nhốt ba mươi năm, Nga Mi sơn cũng chưa phái người tới điều tra?” Tứ Bảo buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Chờ xong việc có rảnh đi Nga Mi sơn hỏi một chút, thuận tiện đem pháp khí này đưa trở về.”

Tứ Bảo cười đáng khinh: “Cậu đi đi, Nga Mi sơn đều là ni cô, có rất nhiều người còn rất đẹp.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Xem ra cậu rất quen đường đó, quả nhiên hòa thượng ni cô là một nhà.”

Câu phản bác này rất ác, ngay cả băng sơn mỹ nhân Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhịn không được mím môi cười.

Tứ Bảo càng không có lời nào để nói, trợn to mắt.

Ba người tiếp tục quan sát chiến đấu:

Lâm Du sau khi tế ra Ngũ Bảo Kim Liên, quỷ khí toàn thân tăng vọt, rót vào sen vàng, hét lớn một tiếng, sen vàng xoay tròn trên không trung, hướng Lương Đạo Sinh bay đi.

Lương Đạo Sinh gian nan giơ lên phệ hồn pháp trượng, vốn định ngăn cản, đột nhiên thở dài, dùng hết khí lực, đem pháp trượng hướng trong bụi cỏ bên trái ném đi.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chấn động, trong lúc nguy cấp, Lương Đạo Sinh lại vứt bỏ pháp khí của mình, đây là chơi trò gì vậy?

Ngũ Bảo Kim Liên bay đến trên đầu Lương Đạo Sinh, không ngừng xoay tròn, đột nhiên hắc quang đại phóng, cánh hoa hóa thành tia lửa màu đen, giống như đổ một trận mưa lửa, trùm đầu Lương Đạo Sinh rơi xuống.

Tia lửa dính vào trên thân Lương Đạo Sinh, lập tức thiêu đốt, hơn nữa hắc khí lan tràn, tiến vào trong cơ thể.

Lương Đạo Sinh rất nhanh biến thành một người lửa, toàn thân bốc cháy lên.

“Kim liên nghiệp hỏa sao?” Tứ Bảo kinh hô một tiếng, lập tức lại tự mình phủ định, lắc đầu nói: “Lửa này là màu đen, không phải kim liên nghiệp hỏa.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải nói nhảm sao, cô ta là quỷ thi, sao có thể phát động kim liên nghiệp hỏa, đây là lợi dụng linh khí kim liên, đưa tới địa ngục liệt hỏa, pháp sư sợ nhất thứ này.”

“A...” Ở dưới địa ngục liệt hỏa đốt cháy, Lương Đạo Sinh cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngã xuống đất bắt đầu quay cuồng, quần áo toàn thân nhanh chóng hòa tan, sau đó là làn da, ‘Tách tách’ ứa mỡ, lại càng tăng lên thế lửa.

Rất nhanh, thân thể cũng bị đốt trọi, phát ra một mùi cháy khét.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau, tới trên đầu gió.

Lương Đạo Sinh, một đời vu sư, cứ như vậy bị thiêu chết tươi.

Nhưng lúc này chẳng qua là vừa mới bắt đầu, ở sau khi thân thể hắn bị đốt thành than đen, hồn phách rời khỏi cơ thể, tả xung hữu đột, lại trốn không thoát phạm vi của địa ngục liệt hỏa, bị thiêu đốt tru lên thê thảm, còn hơn trước đó.

“Ha ha, ha ha ha...”

Lâm Du vừa cười điên cuồng, vừa khống chế được địa ngục liệt hỏa, không lưu tình chút nào thiêu đốt hồn phách Lương Đạo Sinh, tựa như hừng hực thiêu đốt không phải quỷ hỏa, mà là ngọn lửa thù hận của cô.

“Lương Đạo Sinh, ngươi cũng có hôm nay, ngươi cũng có hôm nay! Ta muốn đốt tới khi ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!”

Lâm Du cười tới cuối cùng, đột nhiên cất tiếng khóc lớn lên, phát tiết cảm xúc ba mươi năm qua đè nén, nhìn qua cũng khá đáng thương.

Một màn thảm thiết này, làm ba vị pháp sư bọn Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy tương đối không khoẻ.

Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương, biểu hiện ra sự chần chờ hiếm có, nói: “Như vậy thật sự được không?”

Diệp Thiếu Dương lập tức chạy vội qua, thật ra không cần Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở, hắn cũng có chút không kiềm chế được.

“Thiên Địa Vô Cực, khu ma nhiếp hồn!”

Diệp Thiếu Dương bắt pháp quyết, nhảy lên vỗ một chưởng ở trên Ngũ Bảo Kim Liên, kim liên lay động một lần, nhưng chưa bị đánh rơi.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, lập tức hiểu Lâm Du là đã dùng ra toàn thân tu vi để khống chế bông sen vàng này, mình không có pháp khí trong tay, chỉ dựa vào pháp quyết khẳng định không đấu được, vì thế đứng lại, nói với Lâm Du: “Hắn chịu tội cũng không sai biệt lắm rồi, tiếp tục như vậy hắn sẽ hồn phi phách tán. Thu tay lại đi.”

Lâm Du giận dữ hét: “Tôi muốn hắn hồn phi phách tán!”

“Hắn giết nhiều người như vậy, sau khi chết đến âm ty, tất nhiên sẽ có phán xử công bằng, cô nếu làm hắn hồn phi phách tán, chỉ có thể gia tăng tội nghiệt của mình, đến lúc đó cô đi xuống cũng không dễ chịu.”

Hiện ở trong tay không có đồ cứng, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể khuyên giải an ủi dẫn đường, miễn cho chọc giận Lâm Du, chẳng may bùng nổ, phiền toái lớn hơn nữa.

“Ngươi đã giết hắn, lại để hắn bị quỷ hỏa thiêu hồn thống khổ lâu như vậy, Lâm Du, thế là được rồi.”

Lâm Du trầm mặc không nói, chỉ khống chế kim liên, không ngừng dùng quỷ hỏa nung quỷ hồn của Lương Đạo Sinh.

Diệp Thiếu Dương đứng ngay bên cạnh, từng tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, thật sự không đành lòng, sắc mặt phát lạnh, trầm giọng nói: “Ta hứa hẹn để ngươi báo thù, tự tay giết chết hắn, ta đã làm được, ngươi nếu kiên trì diệt hồn, thì đừng trách ta trở mặt!”

Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc ùa lên, tính ra tay.

Lâm Du cực kỳ không cam lòng rút về Ngũ Bảo Kim Liên, giơ lên cao hai tay, cất tiếng cười to, trong tiếng cười có chút khoái ý báo thù, nhưng càng nhiều lại là đau khổ.

Hồn phách Lương Đạo Sinh đã bị thiêu gần như trong suốt, hấp hối.

Diệp Thiếu Dương phân biệt nhìn nhìn hai con quỷ này, trong lòng cảm khái, Lâm Du báo được thù lớn, cùng Lương Đạo Sinh bị trả thù, tuy một bên thống khổ một bên cười điên cuồng, nhưng hai người bọn họ, rốt cuộc ai thê thảm hơn chút?

Vấn đề này, chỉ sợ cũng không có ai có thể trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.