“Linh vật nhận chủ, cô hiểu, nếu không có Phật duyên mà nói, cô tuyệt đối không thể nhanh như vậy có thể nắm giữ Ngũ Bảo Kim Liên này.”
Tứ Bảo nói tiếp: “Cái này cũng không phải đậu đồng, ai cũng có thể dùng, hơn nữa Lâm Du là đệ tử cửa Phật, phương diện nhìn người, hẳn là có một chút linh tính.”
“Nói hươu nói vượn!” Diệp Thiếu Dương phản bác nói: “Cậu còn là hòa thượng, cậu cũng biết xem tướng cho người ta?”
Tứ Bảo buông tay, nói: “Tôi chưa học tướng thuật.”
Nhuế Lãnh Ngọc hơi nhíu mày, nói: “Tôi cũng từng học một ít pháp thuật Phật môn, nhưng đối với Phật lý chưa từng nghiên cứu, nào sẽ có Phật duyên gì, Phật duyên rốt cuộc là có ý tứ gì?”
“Cái này rất khó nói rõ, người có Phật duyên, có khả năng quy y Phật môn, có lẽ sẽ làm cư sĩ ở nhà, có lẽ sẽ làm tục gia đệ tử, còn có...” Con mắt Tứ Bảo đảo một vòng, cười nói: “Xuất gia làm ni cô.”
“Đừng nói bậy!”
Diệp Thiếu Dương một tiếng này rống ở bên tai Tứ Bảo, dọa hắn nhảy dựng, trừng mắt nói: “Tôi ăn ngay nói thật, cậu kích động như vậy làm gì!”
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Duyên tùy tâm sinh, cũng tùy tâm diệt, vận mệnh con người nắm giữ ở trong tay mình, nào có cái gì định sẵn.”
Tứ Bảo cười lạnh nói: “Vậy vì sao cứ phải là cậu đạt được độn giáp thiên thư, tiên thiên bát quái, còn có Lạc Thư, hơn nữa cậu còn là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện, thực sự khéo như vậy?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Cho dù người có thiên mệnh, nhưng Đại Diễn chi số năm mươi, bỏ một sinh biến, tướng do tâm sinh, sinh mà có biến, ngay cả kiếp số cũng có thể hóa, mệnh lý sao không thể sửa, tôi muốn làm một con người như thế nào, muốn kết hôn hay không, chẳng lẽ còn có ai có thể quản tôi?”
Tứ Bảo nhún nhún vai nói: “Cậu nói sửa mệnh, cái này tôi không tranh cãi với cậu, nhưng có chút cơ duyên có thể hóa giải, có một số là hóa giải không được.”
“Thiên hạ không có cơ duyên không hóa giải được.” Diệp Thiếu Dương quyết đoán đáp: “Chỉ cần cậu có thực lực, hoàn toàn có thể nghịch thiên sửa mệnh.”
“Tôi còn chưa để trong lòng, hai người các anh lảm nhảm cái gì thế, kích động như vậy.”
Tứ Bảo nói: “Tôi chưa kích động, là cậu ta kích động.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Ngũ Bảo Kim Liên trong tay, nói: “Tôi cũng không tin cái gì Phật duyên, thứ này là của Nga Mi sơn, tìm một cơ hội tôi đưa nó trở về.”
“Tôi đi cùng cô.” Diệp Thiếu Dương nói: “Thuận tiện đến hỏi hỏi về thân thế Lâm Du.” Trong lòng lại có tính toán của riêng mình.
Ba người trở lại nơi lúc trước Lâm Du cùng Lương Đạo Sinh đấu pháp, chỉ thấy mặt đất một mảng hỗn độn, nhất là thi thểvu nhân, giống một bãi thịt nát, thi huyết đã chảy tới trong lòng đất, đem một khối mặt cỏ êm đẹp ăn mòn hết.
“Như vậy sẽ lưu lại hậu hoạn, còn phải xử lý một chút.” Cho nên móc di động, muốn gọi điện thoại cho lão Quách, bảo hắn kiếm chút vôi sống linh tinh đến, thu dọn chiến trường, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, ngẩng đầu nhìn về phía miếu Quan đế, Lâm Tiểu Hiền dựa vào cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Lúc trước các loại đấu pháp, hắn cũng thấy, hắn chẳng qua là pháp sư mới nhập môn, bài vị đồng tử, nhìn thấy trường hợp kích thích như vậy, tâm linh nho nhỏ bị rung động, lúc này còn chưa phục hồi tinh thần lại.
“Đến đến, cậu lại đây, tôi cam đoan không đánh chết cậu.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn vẫy tay, căm giận nói: “Cậu đem ba lô của tôi bỏ lại, tôi cũng có thể nhịn, thế mà lại đem đai lưng của tôi cũng cởi xuống, may mắn tôi chưa chết, chết rồi thành quỷ cũng phải đem cậu bóp chết!”
Lâm Tiểu Hiền gãi đầu, cười làm lành đi lên, giải thích: “Tiểu sư thúc, thực sự không phải con, đai lưng của ngài là bị quái vật trên mặt đất dùng đầu lưỡi quét ngài quấn xuống, con cho rằng không quan trọng, liền chưa nhặt...”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, cũng không quản hắn nói là thật hay giả, nói cho hắn đồ đạc pháp sự cần, cùng quá trình xử lý, Lâm Tiểu Hiền đã là đồ đệ của lão Quách, chút cơ sở này vẫn là biết, đáp ứng trở về trời vừa sáng sẽ xử lý.
Diệp Thiếu Dương từ trên mặt đất nhặt lên Quan đao, đưa trả đến trong tay tượng thần Quan Công, vái xong ba cái, đứng dậy nhìn tượng thần, nhịn không được bắt đầu lải nhải với hắn:
“Nhị gia, vừa rồi những việc đó ngươi cũng thấy rồi, rốt cuộc cái gì là thiện, cái gì là ác, có một số thời điểm, thật sự là quá khó phán đoán, chỉ sợ ngay cả nhị gia cũng khó làm rõ nhỉ?”
Quan Công vuốt râu cầm đao, nhìn xa xa, tựa như đang trầm ngâm.
Từ miếu Quan đế đi ra, không thấy Tứ Bảo nữa, vừa muốn mở miệng hỏi, Tứ Bảo từ trong bụi cỏ đi ra, Diệp Thiếu Dương vừa hỏi mới biết, hắn là đi tìm thanh pháp trượng kia, kết quả không thấy nữa.
Lúc trước Lương Đạo Sinh đem nó ném ra, bởi vì trường hợp nguy cấp, ba người đều nghĩ pháp trượng ở trong bụi cỏ cũng sẽ không mất, đợi tìm về, nào ngờ được thế mà lại không thấy nữa.
Lập tức bốn người cùng đi trong bụi cỏ tìm kiếm, vẫn không thu hoạch được gì.
Tứ Bảo còn muốn vận dụng pháp thuật, Diệp Thiếu Dương ngăn hắn, nói: “Tôi biết, là bị người ta nhặt đi rồi.”
“Không thể nào, nơi này còn có người khác?” Tứ Bảo kinh ngạc.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh nói là con trai của Ngô Nhạc Ý sao, hắn là đệ tử của Lương Đạo Sinh, chưa xuất hiện, quả thật rất kỳ quái.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Lương Đạo Sinh sẽ không vô duyên vô cớ đem đồ vật ném vào trong bụi cỏ, quá nửa là Ngô Từ Quân ở nơi đó. Lương Đạo Sinh biết một trận chiến này bản thân phải chết, cho nên cưỡng chế hắn không được đi ra, miễn cho chúng ta làm khó hắn, cuối cùng ở thời điểm bản thân không xong đem pháp trượng giao cho hắn, nhắm chừng là muốn để hắn kế thừa di chí đi.”
Tứ Bảo nói: “Cậu xác định không phải để hắn báo thù?”
“Hẳn là sẽ không, Lương Đạo Sinh cũng không hận chúng ta, hơn nữa hắn tuy là luyện hồn sư, nhưng không phải tà tu, một điểm nhân phẩm này tôi vẫn yên tâm.”
Diệp Thiếu Dương đoán, Ngô Từ Quân lấy được ác linh pháp trượng, quá nửa sẽ kế thừa di chí của Lương Đạo Sinh, tiếp tục đi con đường hàng yêu trừ ma của hắn, mặc kệ đúng sai, luôn là chính nghĩa, cho nên không muốn đi truy tra hắn. Trong lòng nghĩ tới ba lô cùng đai lưng của mình, bước nhanh xuống núi, đi về phía gian nhà hoang nọ.
“Ngô Từ Quân cũng lợi hại, nhìn thấy sư phụ hắn bị đốt thành như vậy, cũng chưa ra tay cứu giúp, tuy không cứu được, nhưng ý chí người này cũng sắt đá một chút.” Xuống núi trên đường, Tứ Bảo phát biểu cảm khái.
“Thầy nào thì trò nấy.” Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu Ngô Từ Quân không phải loại tính cách này, nhắm chừng Lương Đạo Sinh cũng sẽ không cần hắn.”
Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Xuống đến chân núi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được một tia thi khí, theo khí tìm, ở trên đất phát hiện một bãi thi huyết, đưa tay sờ, băng hàn thấu xương.
“Đây là chỗ lúc trước vu nhân đánh nhau với Lâm Du.” Tứ Bảo nhìn trái nhìn phải, nhận ra.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, Lâm Du đến cuối cùng mới đi giúp chúng ta, có thể chính là bị thi huyết hàn khí này vây khốn, sau đó mới đột phá lên núi.” Xoay người phân phó Lâm Tiểu Hiền, bảo hắn ngày mai đừng bỏ lọt nơi này.
Tới nhà hoang, Diệp Thiếu Dương ở trên một khoảng mặt đất hỗn độn, đã tìm được đai lưng cùng ba lô thuộc về mình, dây đai lưng quả nhiên là đã đứt, một lần nữa dùng chỉ đỏ nối lại, đeo trên hông, lúc này mới cảm thấy có cảm giác an toàn.
Tiếp theo Lâm Tiểu Hiền lái xe, đưa bọn họ về Cương Thành.