Từ góc độ này nhìn tới, Nhuế Lãnh Ngọc có một nét quyến rũ khác.
Đột nhiên, trong đầu hắn nghĩ đến người nào đó, một sự áy náy trào lên trong lòng, nhịn không được âm thầm thở dài.
“Làm sao vậy, làm đau anh?” Nhuế Lãnh Ngọc nói, tuy thanh âm rất bình thản, nhưng lộ ra một loại thân thiết.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhắm mắt, tâm lý rất loạn. Nhưng nhớ tới quyết định của mình, dần dần vẫn bình tĩnh trở lại.
Nhuế Lãnh Ngọc lau người xong cho hắn, vừa muốn đứng dậy, Diệp Thiếu Dương đột nhiên giữ chặt tay cô, nói: “Tán gẫu với tôi một lúc đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc qua vài giây mới rút tay về, cúi người nhìn hắn, nói: “Tán gẫu cái gì?”
“Ặc, cái gì cũng được, tùy tiện.”
Nhuế Lãnh Ngọc nắm lên tay phải của hắn, mở ra, nhìn vài hồn ấn bên trên, nói: “Gần đây anh lại thu mấy quỷ phó cùng yêu phó?”
“Mấy người... Không có mấy người, không đúng, một người cũng không có, cô đều đã gặp rồi.”
“Năm đạo hồn ấn, trừ Qua Qua kia, đều là cô nương?”
“Ba cô nương, có xà yêu là nam!” Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích.
“Ba cô nương, còn ít sao?”
“Cái này... Không ít nữa.” Diệp Thiếu Dương có chút đáng thương nhìn cô.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, tay trái đè lại bàn tay hắn, tay phải ở lòng bàn tay hắn chậm rãi vẽ, giống như đang viết chữ.
“Anh có thể cảm giác ra tôi viết chữ gì không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Lúc còn nhỏ chơi trò này, không một lần đoán đúng.”
“Vậy tôi viết một lần nữa, tổng cộng ba chữ.” Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc viết lại một lần, Diệp Thiếu Dương quả thực là điều động tế bào toàn thân để cảm giác.
Sau khi viết xong, Nhuế Lãnh Ngọc buông tay hắn, mở to một đôi mắt trong veo nhìn hắn: “Đoán được chưa?”
“Cuối cùng là chữ ‘Nhĩ (ngôi xưng chỉ người, tương đương bạn, anh, em, cậu…) ’, hai chữ trước đó quá nhiều nét, không đoán được... Cô viết cái gì?”
“Không nói cho anh.” Nhuế Lãnh Ngọc rất hiếm khi nào chớp chớp mắt: “Anh về sau có thể chậm rãi đoán, đoán được nói cho tôi biết.”
Về sau? Bây giờ cũng không đoán được, còn có cái gì về sau? Nhịn không được nắm nắm bàn tay từng bị cô viết, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay có một chút khí tức lưu động, bỗng nhiên kinh ngạc, ghé sát vào nhìn lại, lại cái gì cũng không có.
“Đây là một môn phong ấn thuật, dùng một luồng thần thức viết xuống phong ấn, có thể vĩnh viễn không biến mất.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười: “Tôi vừa rồi chính là dùng thần thức viết chữ, ở lại lòng bàn tay anh, anh chậm rãi đi cảm giác đi, tôi chờ anh đoán được.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác được, cô vừa rồi làm tuy là trò chơi, nhưng khẳng định ẩn hàm ý nghĩa nào đó, liền hỏi: “Đoán đúng có chỗ tốt gì?”
“Đoán đúng, tôi sẽ thực hiện ba chữ này.”
Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, nhưng cũng lập tức nghĩ đến, ba chữ này không có khả năng là “Wo ai ni”, nếu không cũng không tồn tại cái gì thực hiện được hay không.
“Có mấy lần cơ hội?”
Nhuế Lãnh Ngọc vốn định nói tùy tiện, nhưng nghĩ lại, hắn nếu dùng phép loại trừ, mỗi ngày đoán vô số, vậy mình còn không phiền chết, vì thế nghĩ nghĩ nói: “Một tháng một lần đi.”
“Ặc... Cái này cùng sinh lý có gì quan hệ?”
Sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc trầm xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Từ từ nghĩ đi, nghĩ ra gửi tin cho tôi.”
Nói xong tự mình mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương tựa vào đầu giường, cười khổ không thôi. Ba chữ, một chữ cuối cùng là “nhĩ”, sẽ là cái gì đây?
Ái thượng nhĩ (Đã yêu anh)? Bất phụ nhĩ (Không phụ anh)? Lộng tử nhĩ (Chơi chết anh)? Phi phi... Càng nghĩ càng xa.
Trần Lộ từ trong linh phù bay ra, hướng bên giường ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Rất khó đoán phải không?”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt: “Đại tỷ ngươi đừng nhìn trộm ta mãi được không?”
“Tôi là đại tẩu của cậu, không phải đại tỷ.” Trần Lộ sửa đúng nói: “Muốn đại tẩu giúp cậu suy nghĩ hay không?”
“Được rồi, việc của mình tự mình làm.” Diệp Thiếu Dương vừa khổ sở suy nghĩ, vừa cảm giác mảng khí tức kia ở lòng bàn tay, lại giống như là một mảng nước chảy, cái gì cũng không bắt được.
Suy nghĩ hồi lâu cũng chưa có đầu mối, đành phải từ bỏ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Người này cũng thật là, trước kia bảo ta viết thư tình, viết mấy chục tờ đều không thông qua, bây giờ lại là để lại ba chữ này để ta đoán, một tháng còn chỉ có thể đoán một hồi... Trêu ta chơi sao?”
Trần Lộ nói: “Cái này nói rõ trong lòng người ta có cậu đó, nếu không ai muốn trêu cậu?”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Chị làm sao biết cô ấy viết không phải ‘Chém chết ngươi’?”
Trần Lộ biết hắn đang nói giỡn, bật cười, cũng không giải thích.
“Thôi, về sau từ từ nghĩ đi, chính sự còn chưa xong xuôi đâu.” Diệp Thiếu Dương đem chăn kéo lên trên, thân thể rụt vào, nói: “Chị cũng đi nghỉ ngơi đi. Ở đây cô nam quả nữ, lại là đại tẩu cùng tiểu thúc, còn thể thống gì!”
Trần Lộ xốc lên chăn, ghé lên.
Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương ngồi dậy: “Chị muốn làm gì!”
“Khẩn trương cái gì, cậu là tiểu thúc của tôi, ta còn có thể đem cậu làm gì.” Trần Lộ trợn mí mắt: “Lại nói trừ Đạo Phong, người khác tôi còn thực sự không để vào mắt.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, thầm nghĩ cô coi trọng tôi cũng cần tôi coi trọng cô mới được.
“Nói chính sự với cậu, tôi muốn lưu lại, trường kỳ lưu lại!”
“Chị ngày đó không phải đã nói rồi sao? Về sau nói sau.” Diệp Thiếu Dương cũng không muốn hơn nửa đêm kỳ kèo cái này với cô, trước lấy lệ cho qua rồi nói sau, chờ siêu độ Tử Nguyệt, hừ hừ, dù sao cô đang nhập ở trên linh phù, siêu độ hay không, còn không phải mình quyết định?
Trần Lộ nói: “Đừng nghĩ tính kế tôi, tôi biết cậu muốn siêu độ tôi. Cậu không phải có quỷ phó sao, thật ra cũng không ngại có thêm một người là tôi nha?”
“Khác chứ, hai quỷ phó của tôi đều không phải nhân gian chi quỷ.” Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi là thiên sư, công tác chính là bắt quỷ, sao có thể để một con quỷ ở bên người không bắt.”
Trần Lộ trầm mặc một chút, nói: “Nếu không bắt được thì sao?”
“Bắt không được vậy còn có cái gì để nói.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chị có ý tứ gì, muốn chạy à?”
“Không chạy, nhưng cậu lại không bắt được tôi.”
Nói xong, bóng người hóa thành sương khói, chui vào trong ba lô của hắn...
Diệp Thiếu Dương vội vàng mở ra ba lô, chỉ thấy trên Âm Dương Kính lóe sáng, trên đó hiện ra khuôn mặt cười đắc ý của Trần Lộ.
“Tôi đã nói với em gái Tuyết Kỳ rồi, muốn ở trong này bầu bạn cô ấy, cùng nhau tu luyện, chờ gặp được Đạo Phong tôi lại ra. Tiểu thúc, đừng nhớ tôi nha, hi hi hi...”
“Móa!” Diệp Thiếu Dương nện một quyền ở trên chăn, ngàn tính vạn tính, lại đã quên Âm Dương Kính, thế giới trong gương bị Dương Cung Tử hạ cấm chế, mình chỉ có thể dùng thần thức tiến vào xem xét, lại không có bất cứ biện pháp nào ở bên trong thi triển pháp thuật, Trần Lộ này nếu một mực không ra, mình thật sự không làm gì được cô.
Nghĩ lại cũng thôi, dù sao cô ấy chờ là Đạo Phong, tương lai nếu gặp hắn, mình trực tiếp đem Âm Dương Kính giao ra, để cho hắn xử lý.
Vì trả thù, Diệp Thiếu Dương hướng trên Âm Dương Kính dán một lá Bế Khí Phù, đem thế giới trong gương phong tỏa, cô không phải thích đi vào sao, được, vậy cô ở mãi bên trong đi.
Diệp Thiếu Dương cười xấu xa hai tiếng, chui vào trong ổ chăn.
Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại ba chữ kia, lục tục đoán ra rất nhiều loại khả năng, nhưng nghĩ đến một tháng chỉ có một lần cơ hội, lại không dám thử lung tung.
Rốt cuộc... Là ba chữ nào?