Thanh Vân Tử đứng ở trước pháp đàn, đang nói chuyện cùng một hán tử trang phục sơn dân phía dưới, giải mộng cho hắn. Còn có mấy người đứng ở phía sau chờ đợi.
“Này, thiên sư khai quang, người rảnh rỗi lùi về phía sau, có nghe hay không!”
Khi Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc chen đám người ra muốn đi vào, một tiểu đạo sĩ mặc áo trắng hướng Diệp Thiếu Dương rất nghiêm khắc hô.
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tô Khâm Chương không biết từ đâu chạy tới, vỗ một phát ở trên đầu tiểu đạo sĩ: “Nói chuyện với ai thế, đây là nhị sư huynh Diệp Thiếu Dương! Còn không mau hành lễ xin lỗi! Nhị sư huynh xin lỗi, sư đệ này là vừa lên núi, không nhận ra huynh.”
Tiểu đạo sĩ vừa nghe nói là Diệp Thiếu Dương, ánh mắt dại ra, lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái mà lại khẩn trương, lập tức khom mình hành lễ, ngay cả tiếng xin lỗi cũng kích động có chút phát run.
“Nhị sư huynh, đệ chính là nghe nói uy danh huynh hàng yêu trừ ma, mới muốn lên núi học nghệ, hôm nay cuối cùng nhìn thấy người sống rồi!”
Vừa nghe thấy tên Diệp Thiếu Dương, phụ cận có một số sơn dân quen biết ‘Vù’ một cái vây lên, vô cùng thân thiết đánh tiếng chào hỏi với Diệp Thiếu Dương.
Ở Mao Sơn vùng này, độ nổi tiếng của Diệp Thiếu Dương không thua gì Thanh Vân Tử, hơn nữa càng có lực tương tác hơn, bởi vậy khi đám cô bảy dì tám này nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc đi chung với hắn, lập tức vây lên, pha trò trêu Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương còn không thể tức giận với bọn họ, đang lúc quẫn bách, Thanh Vân Tử bên kia dừng làm phép, cầm kiếm hướng bên này la lớn: “Chớ có huyên náo! Thiếu Dương ngươi đi lên!”
Diệp Thiếu Dương liền dẫn Nhuế Lãnh Ngọc từ trong đám người chạy ra, đi đến phía sau pháp đàn, tới gần cửa sảnh đứng, vị trí này cách pháp đàn rất gần, nhưng hai bên có cột che, đại bộ phận mọi người không nhìn tới nơi này.
Diệp Thiếu Dương chọn vị trí này, là không muốn làm Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy quẫn bách.
Hai người cùng nhau hướng phía pháp đàn nhìn qua.
“Thanh Vân đạo trưởng, tôi mơ phía dưới một tòa bảo tháp có ba con bò ăn cỏ, kết quả phía dưới bảo tháp đột nhiên bốc cháy, thế lửa rất hung mãnh, từ trong bảo tháp lao ra một quái vật giống như con dơi, miệng rất lớn, trong chớp mắt đem ba con bò ăn hết, tôi nhìn mà hết hồn, sau khi tỉnh lại cảm thấy sợ không phải mộng đẹp gì, cố ý đến xin đạo trưởng đoán một chút.”
Hán tử vừa chắp tay vừa bái lạy, cực kỳ thành khẩn.
Thanh Vân Tử mở ra một cái lư hương trên pháp đàn, đốt lên một tấm linh phù, phe phẩy ở trước mặt hán tử kia, trong miệng niệm, sau đó đem linh phù để vào lư hương, đậy nắp lại.
“Đây là pháp thuật gì? Lên đồng viết chữ sao?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
Diệp Thiếu Dương ghé sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Pháp thuật gì cũng không phải, ra vẻ thần bí thôi, giải mộng căn bản không dựa vào thứ này.”
Thanh Vân Tử tay cầm kiếm gỗ đào, làm bộ làm tịch múa lên vài cái, đem nắp lư hương lật lên, từ bên trong lấy ra một tấm linh phù đầy đủ, bên trên viết vài đồ án xem không hiểu.
Thanh Vân Tử nâng ở trong tay, làm bộ làm tịch nhìn một hồi, hỏi hán tử kia: “Cậu là làm trồng trọt đi?”
“Đúng vậy, tôi bao mấy chục mẫu vườn trái cây, mùa hè này vừa nở hoa sắp kết quả, thì có giấc mơ này, kiêng kị, hẳn không phải là vườn trái cây sắp cháy chứ?”
Thanh Vân Tử cười nói: “Phía dưới bảo tháp nổi lửa, chính là một chữ ‘Tai’, con dơi miệng rộng ăn bò kia tên ‘Thao Thiết’, bò là căn bản của ruộng đất, cho nên là tượng trưng mùa thu hoạch.
Bò bị ăn, ngụ ý chính là năm mất mùa, hơn nữa bảo tháp nổi lửa, càng có xác minh, giấc mơ này chỉ sợ là lão gia tiên nhà cậu nhắc nhở cậu đó.”
Hán tử nghe xong kinh hãi, vội vàng hỏi: “Năm mất mùa kéo dài bao lâu vậy? Lúc nào có thể đổi vận?”
“Ba con bò, đương nhiên tượng trưng ba năm.” Thanh Vân Tử nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của hán tử, không nhanh không chậm nói: “Cây ăn quả của cậu đã đem trồng, bây giờ cho dù là nhổ đi cũng vẫn gặp phải tai nạn. Ứng mộng cùng đoán quẻ tính mệnh giống nhau, chỉ có thể nhương bổ, không thể tránh được.
Cậu phải làm tốt chuẩn bị phòng bị có liên quan vườn trái cây, để lúc sự tình xảy ra, tổn thất có thể giảm bớt một chút, thì đã không tồi rồi, nhưng mặc dù là như vậy, cậu cũng là được báo mộng rồi, không khỏi gia tăng nghiệp lực, đi sơn môn thêm chút hương khói đi.”
Nói xong, nháy mắt cho một ngoại môn đệ tử bên cạnh, đệ tử đó lập tức đi lên dẫn đường, hán tử ngàn ân vạn tạ rời đi.
“Kế tiếp, Trương Đại Trụ.”
Một nam tử ngoài năm mươi tuổi đi lên, mặc đồ tây, không giống như là nông dân, hướng Thanh Vân Tử vái một cái, sốt ruột không dằn nổi nói về giấc mơ của mình:
“Đạo trưởng, tôi là từ huyện Lưu Sơn đường xa mà đến, chuyên vì giải mộng, tôi ba ngày gần đây hai đầu luôn có một giấc mơ, mỗi lần đều là bản thân đi mua xổ số, mỗi lần đều là mua cùng tổ dãy số, 6382—— hắc hắc, phía sau không nói nữa.
Tôi cho rằng là ông trời cho gợi ý, vì thế mỗi ngày đi mua một tổ dãy số này, nhưng ngay cả thưởng nhỏ năm tệ cũng chưa từng trúng, đây là chuyện gì vậy, có phải nơi này có gì chú ý hay không, xin đạo trưởng chỉ rõ, nếu tôi trúng năm trăm vạn, tôi liền chia cho đạo trưởng mười vạn, quyết không nuốt lời.”
Thanh Vân Tử tức không biết đánh vào đâu: “Ông cũng đủ keo kiệt, tôi chỉ điểm ông trúng thưởng, trúng năm trăm vạn chỉ chia cho tôi mười vạn?”
“Hắc hắc, thời buổi này năm trăm vạn cũng không nhiều mà.” Trương Đại Trụ đếm đầu ngón tay tính: “Tôi muốn mua chiếc Land Rover, tám mươi vạn nhỉ, mua căn nhà tây nhỏ, hơn trăm vạn, trang hoàng đồ gia dụng... Ừ, lại mua hai cửa hàng, lại đổi vợ, hắc hắc, cũng không còn là bao nữa.”
Đoạn hội thoại khiến đám người vây xem đều nhịn không được cười phá lên, Diệp Thiếu Dương cũng cạn lời. “Không nên hài hước vậy chứ, còn chưa trúng thưởng đã bắt đầu tính xài như thế nào, còn đổi vợ, phi!”
Thanh Vân Tử hướng Trương Đại Trụ nhếch nhếch miệng, thò đầu nhìn hắn: “Không bằng tôi giúp ông trúng một ngàn vạn được không, ông chia cho tôi nhiều chút.”
Trương Đại Trụ vừa nghe lời này, nhất thời hai mắt tỏa sáng, gật đầu như giã tỏi: “Được được, đạo trưởng có biện pháp gì trúng thưởng nói mau, nếu có thể trúng một ngàn vạn, tôi nhất định chia cho đạo trưởng mười lăm vạn, không đúng, hai mươi vạn!”
“Được cái rắm!” Thanh Vân Tử căng mặt: “Tôi nếu là có biện pháp trúng thưởng, tôi không tự đi mua, còn dạy cho ông? Tôi nói, ông ở trước lần đầu tiên gặp giấc mơ này, có phải thường xuyên mua xổ số hay không?”
“Mua chứ, một ngày mười vé, có đôi khi hai mươi vé. Tục ngữ nói hay lắm nha, nếu muốn có tiền nhanh, hãy đi mua xổ số. Không mua xổ số làm sao phát tài? Tôi cả ngày đều nghiên cứu tư liệu mua xổ số, cân nhắc thế nào có thể trúng thưởng, đáng tiếc cho tới bây giờ chưa từng trúng giải thưởng lớn...”
Thanh Vân Tử cười lạnh: “Vậy đó, ông ban ngày mua xổ số, cân nhắc xổ số, buổi tối mơ mua xổ số, đây là ngày nghĩ gì đêm mơ vậy, không phải giấc mơ thật sự, ‘Mộng hữu ngũ bất chiêm, chiêm hữu ngũ bất nghiệm’, giấc mơ của ông không chiêm được, mau đi đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe đến đó, tò mò hỏi: “Cái gì gọi là mộng có năm cái không chiêm?”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Giải mộng thuật tuy là tiểu kĩ, nhưng cũng có rất nhiều chú ý, có một số giấc mơ là không thể chiêm nghiệm, thứ nhất chính là ‘bạch nhật hư vọng mộng’ này, mơ như vậy đều là kết quả của ban ngày nghĩ nhiều, không có bất cứ tính dự báo gì, không có giá trị để chiêm.
Loại thứ hai gọi là ‘Kinh hồn vị định mộng’, trước khi ngủ bị dọa hoặc là cái gì kích thích mãnh liệt, ảnh hưởng mộng cảnh, mộng như vậy giải cũng giải không chuẩn.