“Cậu không nói cũng được, cậu đi đi, ba ngày sau, người nhà cậu không thiếu được còn tới tìm tôi siêu độ vong hồn cho cậu, ở đây nhiều người như vậy đều nghe được, ba ngày sau nếu cậu ta không chết, các người ai cũng có thể đến đập đạo quan này của tôi!”
Mọi người vừa nghe, đều toát ra vẻ mặt kính phục: Thanh Vân Tử đã dám nói ra lời khẳng định như vậy, tất nhiên là có trăm phần trăm nắm chắc, nói cách khác, Lưu Sinh này chết chắc rồi.
Lưu Sinh tự nhiên cũng nghĩ đến một điểm này, đối với lời Thanh Vân Tử nói không chút nghi ngờ, lập tức nhìn trái nhìn phải, hướng Thanh Vân Tử đau khổ cầu xin: “Đại sư, có thể đổi chỗ nói chuyện hay không, tôi cái gì cũng nói hết cho ngài...”
Thanh Vân Tử cười lạnh: “Sợ người ta biết. Tôi nói cho cậu, con đường tôi cho cậu chọn kia, chính là bảo cậu đi tự thú, chỉ có như vậy mới có thể giữ lại cho cậu một cái mạng, cậu chính là hung thủ giết chết bạn gái của cậu!”
Lời vừa nói ra, toàn trường đều kinh ngạc, lặng ngắt như tờ, mọi người đều mở to đôi mắt, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Sinh.
Lưu Sinh quỳ mọp ở trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Từng giọt nước theo cằm hắn chảy xuống, không phải nước mắt, mà là mồ hôi, bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi mà sinh ra mồ hôi.
Thanh Vân Tử biết nội tâm hắn giãy dụa, tiến một bước nói: “Cậu đi tự thú, giữ lại một cái mạng, cũng dùng pháp luật dương gian tẩy đi nợ nghiệt của cậu, tương lai nếu là ra tù, lại làm thêm việc thiện, sau khi chết cũng có thể giảm miễn hình phạt.
Nếu không, cậu trước mắt chắc chắn phải chết không nói, đi đến âm ty, bạn gái cậu đối chứng với cậu, còn có địa ngục khổ hình chờ cậu, làm thế nào, cậu tự cân nhắc rõ ràng. Cậu đi đi, cậu nếu không thừa nhận cũng được, dù sao tôi đây cũng không thể làm khẩu cung, ở nhà an tâm chờ chết đi.”
Lưu Sinh ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh thần kỳ, hướng Thanh Vân Tử dập đầu, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Diệp Thiếu Dương âm thầm gật đầu, tuy Lưu Sinh chưa có dũng khí trước mặt mọi người thừa nhận giết người, nhưng hắn biết Lưu Sinh nhất định sẽ đi tự thú, dù sao ngồi tù chung quy tốt hơn chết.
Đột nhiên, ở dưới sơn môn một chỗ đám người vây xem tụ tập, dưới bóng râm của sơn môn, có một bóng hình xinh đẹp mờ nhạt hướng Thanh Vân Tử khom người dập đầu, sau đó hóa khói biến mất.
Diệp Thiếu Dương biết đây nhất định chính là vợ của Lưu Sinh, vẫn luôn bám vào trên người Lưu Sinh, bởi vì cấm chế sơn môn, không dám lên núi, mới nấp ở chỗ bóng râm nhìn trộm.
Thanh Vân Tử thành công khuyên bảo Lưu Sinh tự thú, miễn cho cô mua mạng động thủ, bản thân cũng không cần thừa nhận âm ty trách phạt, trong lòng tự nhiên đối với Thanh Vân Tử cảm kích không thôi.
“Hôm nay thật sự là tăng thêm kiến thức rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Quả nhiên bất cứ đạo pháp nào cũng có chỗ dùng tới.”
Đuổi đi Lưu Sinh, Thanh Vân Tử nghỉ ngơi một hồi, uống ngụm nước, lại cầm lấy danh sách, đọc tên một người.
Tổng cộng năm người, đây là một người cuối cùng.
Một bà lão đi lên, hướng Thanh Vân Tử muốn vái, Thanh Vân Tử hoảng hốt bước lên phía trước nâng dậy, hỏi: “Bà là Trương Thúy Thúy?”
“Trương Thúy Thúy là con gái tôi, nhưng là tôi đăng ký tên nó, tình huống nó bây giờ không tới được, còn xin đạo trưởng có thể đi nhà tôi xem cho nó chút, bằng không nhắm chừng nó cũng không sống lâu được nữa. Đạo trưởng ngài đại từ đại bi, nhất định phải cứu nó!” Bà lão vừa nói vừa lau nước mắt.
Ở dưới Thanh Vân Tử dò hỏi, bà lão bắt đầu kể: con gái bà là Trương Thúy Thúy, vốn đang yên đang lành, nhưng tháng trước có một lần đi nghĩa địa hái trái cây, trở về liền phát sốt hôn mê, mồm toàn nói lời mê sảng.
Sau khi đi bệnh viện chữa, sốt là không sốt nữa, chỉ là buổi tối mỗi ngày lúc ngủ, thường thường gào thét chói tai, cả người phát run, mới đầu người nhà tưởng gặp ác mộng, không quá để ý, nhưng về sau phát hiện gọi như thế nào cũng không đánh thức được cô ấy.
Mỗi lần sau khi cô ấy tỉnh lại, tinh thần rất kém, qua mấy ngày cơ thể cũng gầy yếu, hỏi cô ấy mơ thấy cái gì cũng nói không rõ, hiện tại tình huống càng ngày càng kém, ban ngày ngay cả cửa cũng không ra ngoài, đồ ăn cũng ăn không vô, chỉ ở trên giường đắp chăn ngẩn người. Đi bệnh viện khám căn bản vô dụng, ngay cả khám khoa nào cũng không biết.
Bà lão nói, người nhà của mình một mực tin tưởng vững chắc là trúng tà, vốn đã muốn tìm Thanh Vân Tử xem, nhưng Thanh Vân Tử cũng là vài ngày trước mới về núi, ở trước đó, bọn họ đi tìm một tiên sinh ở phụ cận coi như có tiếng, kết quả tiên sinh đó lúc vừa kiểm tra cho cô, đột nhiên ngủ mất, sau khi tỉnh lại bỏ trốn mất dạng, cũng không dám tới nhà nữa.
“Chúng tôi nghe nói đạo trưởng ngài về núi, hôm nay là ngày giải mộng, cho nên tới báo danh, không phải vì giải mộng, thật sự là con gái của tôi bệnh tình quá quỷ dị, đạo trưởng ngài nhất định phải đi cứu nó nha...”
Bà lão nói xong lời cuối cùng, thanh âm run rẩy, lão lệ tung hoành.
Thanh Vân Tử gật gật đầu, nói: “Thiếu Dương ngươi qua đây.”
Diệp Thiếu Dương vốn cũng đang phân tích tình huống, nghe thấy sư phụ gọi, ngây ra một lúc, hồ nghi đi qua.
Thanh Vân Tử hỏi: “Ngươi cũng nghe thấy rồi, ngươi cảm thấy là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nghe tình huống này, không giống như là quỷ hồn quấn thân, có khả năng là Thực Mộng Quỷ.”
Thực Mộng Quỷ là một loại quỷ hình thái đặc thù, là nam, đối tượng nhiếp mộng chỉ là nữ, một khi chọn được đối tượng, sẽ dùng cảnh trong mơ kỳ quái để dọa người, dọa họ toát mồ hôi, hấp thu mồ hôi của họ, hấp thu âm linh trong mồ hôi để tu luyện.
Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên gặp Trang Vũ Ninh, cô chính là bị Thực Mộng Quỷ dây dưa, đó là hắn lần đầu tiên giao tiếp với Thực Mộng Quỷ.
Thanh Vân Tử gật gật đầu nói: “Ta còn cần rút thăm cho bọn họ, không tiện đi xa, ngươi theo bà lão này về nhà đi, thu phục xong mau mau trở về.”
Lời nói phi thường thoải mái, giống như căn bản chỉ là một việc nhỏ không bắt mắt.
Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi Nhuế Lãnh Ngọc muốn đi theo hay không, Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.
“Đi thôi bác gái. Cháu đi theo bác.”
Bà lão khó xử nhìn nhìn Thanh Vân Tử, khom người nói: “Đạo trưởng, ngài có thể tự mình đi qua hay không, tôi sợ vật nọ quấn quít lấy con gái của tôi quá lợi hại, đồ đệ này của ngài không phải đối thủ, nhỡ đâu lại bị thương...”
Diệp Thiếu Dương nghe xong muốn ngất, Thực Mộng Quỷ, ở trong mắt pháp sư bình thường quả thực rất khó chơi, nhưng đối với mình mà nói, cũng chẳng qua là chuyện lật bàn tay, thầm nghĩ bà lão này nhất định là ở xa, chưa từng nghe nói tên mình, mới sẽ cảm thấy mình không đủ đô.
Lập tức cũng không nhiều lời, an ủi vài câu, bà lão lúc này mới miễn cưỡng dẫn bọn họ rời khỏi.
Ra khỏi sơn môn của Mao Sơn, một chiếc xe ba bánh chạy tới, lái xe là lão nhân, bà lão giải thích đây là bạn già của bà, bởi vì xe ba bánh không cho lên núi, mới đỗ ở dưới núi, lúc này mời hai người bọn Diệp Thiếu Dương lên xe.
Ở trên đường nhỏ đồng ruộng một đường xóc nảy, quả nhiên đi mãi tận mười mấy dặm, mới đến nhà của đôi vợ chồng này.
“Tiểu sư phụ, cậu đợi nhất định phải cẩn thận nha, nếu trị không được phải đi tìm sư phụ cậu, đừng làm bản thân bị thương.” Bà lão thiện lương nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương cười cười, bảo bà dẫn đường.
Xuyên qua sân, bà lão đẩy ra một gian cửa phòng, Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa đã cảm giác được âm khí, hiển nhiên trong phòng có quỷ, vì thế tùy tay dán một tấm linh phù ở trên khung cửa, đi vào.
“Tiểu sư phụ, đây là con gái tôi, nó bây giờ thời gian ngủ càng ngày càng dài, ngay cả ban ngày cũng ngủ bất tỉnh, một ngày chỉ tỉnh mấy giờ.”