Lâm Tam Sinh trợn mắt một cái đứng dậy: “Ta không đi địa phủ, ta muốn tìm nương tử của ta, xin đại pháp sư thành toàn!”
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu. “Vô vi đại đạo, địa thu nhân hồn. Cái này chỉ sợ không chiều theo ngươi.”
Lâm Tam Sinh nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, biết cầu hắn vô dụng, quay sang năn nỉ Nhuế Lãnh Ngọc: “Tiểu thư... Không, nương tử... Không, à... Cô nương, xem ở trên phần tiểu sinh ở cổ mộ mấy trăm năm tương tư, chỉ vì một chấp niệm này, cầu cô nương thành toàn!”
Nhuế Lãnh Ngọc chần chờ một chút, nói: “Ngươi nói với ta vô dụng, ta không phải thiên sư, chuyện này cũng không thuộc ta quản.”
Lâm Tam Sinh sửng sốt một chút, không có cách nào cả, đành phải tiếp tục cầu xin Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không dao động, Lâm Tam Sinh không thể, đành phải biến cầu xin thành lợi dụ. “Diệp Thiên sư, ngươi không phải muốn xuống cổ mộ đó sao, chỉ cần ngươi đáp ứng tiểu sinh, tiểu sinh liền có thể đảm đương dẫn đường cho ngươi, cổ mộ đó cơ quan tầng tầng, không có người dẫn dắt, trái lại rất nguy hiểm.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, điều hắn nói trái lại là lời nói thật.
“Vậy cũng không được, đây là nguyên tắc, huống hồ ngươi nếu nhìn thấy nữ tử đó, nhỡ đâu ngươi cố ý nhưng người ta vô tâm, ngươi lệ khí mấy trăm năm bùng nổ, làm ra chuyện gì đáng sợ, đây là lỗi của ta.”
Lâm Tam Sinh nói: “Một điểm này xin thiên sư yên tâm, nếu nương tử ta không muốn theo ta, tiểu sinh tuyệt không bắt buộc, cam tâm tình nguyện đi địa phủ đầu thai.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nàng nếu đồng ý thì sao?”
“Vậy còn xin thiên sư hỗ trợ, an bài cho chúng ta duyên kiếp sau.”
“Móa, cái này tôi không làm được, tôi không phải Thôi Phủ Quân!”
Lâm Tam Sinh nói: “Vậy tiểu sinh liền ở địa phủ đảm đương quỷ dịch, chờ sau khi nàng chết, chúng ta cùng nhau thành quỷ dịch, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với nàng, chúng ta cũng không lưu luyến nhân gian, chỉ là muốn vĩnh viễn ở bên nhau...”
Lời hắn nói, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới hai vợ chồng Tần Phong, còn có vị bạn cùng phòng kia của mình thu hồn phách bạn gái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hiện tại quỷ đều làm sao vậy, ngay cả đầu thai làm người cũng không muốn nữa, một lòng nghĩ tới yêu đương.”
“Ừ thì, ngươi xem như vậy đi, ngươi giúp ta đảm đương dẫn đường cổ mộ, sau khi xong việc ta giúp ngươi tìm nương tử ngươi, nếu người ta vô tâm, ngươi không được cưỡng cầu nữa, nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi!”
Sắc mặt Lâm Tam Sinh vui vẻ, chắp tay nói: “Đa tạ thiên sư thành toàn, chỉ là ngươi có biện pháp giúp ta tìm được nương tử ta?”
“Biện pháp có, để sau lại nói cho ngươi.”
Chuyện này xử lý xong, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới mộng ma, hỏi Lâm Tam Sinh lai lịch mộng ma này.
Lâm Tam Sinh tỏ vẻ cũng nói không rõ, hắn cũng là phân biệt cô nương khắp nơi, ngày hôm qua tới ngoài cửa nhà Trương Thúy Thúy, cảm giác được quỷ khí tồn tại, xuất phát từ tò mò đi vào xem xét, nhìn thấy tình huống của Trương Thúy Thúy, biết là mộng ma quấy phá, sợ Trương Thúy Thúy bất trắc, mới chui vào trong mộng nàng bảo hộ, đối với mọi điều của mộng ma, hắn hoàn toàn không biết.
“Chủ nhân mà mộng ma nói, là ai?”
Lâm Tam Sinh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhuế Lãnh Ngọc buồn bực nói: “Anh đã muốn hỏi rõ ràng, lúc trước vì sao giết chết mộng ma?”
“Mộng ma không phải quỷ bình thường, trên bản chất là tà linh, nghiêm hình tra tấn cái gì đối với nó hoàn toàn vô dụng, hỏi cũng hỏi tốn công.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất nghi hoặc, lẽ ra mộng ma tuy hiếm thấy, nhưng ngẫu nhiên gặp được cũng không kỳ quái, vấn đề là nó còn có đại ca? Từ bao giờ quỷ yêu tà linh đều bắt đầu kéo bè kết phái? “Chủ nhân” của vị mộng ma này rốt cuộc là quỷ gì?
Vấn đề này không tìm ra manh mối, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút cũng liền bỏ cuộc, nhìn Lâm Tam Sinh từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi có thể ở cảnh trong mơ sử dụng tu vi biến ảo nhà lầu, chống đỡ mộng ma, nói rõ tu vi của ngươi cũng không tệ?”
Lâm Tam Sinh nói: “Không nói dối ngươi, ta ở lại cổ mộ mấy trăm năm, dưới đó âm khí rất nặng, ta không muốn tu luyện cũng không được, dù sao không có việc gì để làm. Nhưng lúc ta chạy, lưu lại một luồng hồn phách ở trong cổ mộ, dùng để mê hoặc đồng giáp thi vương, lúc này mới thoát ra.
Kết quả sự tình bại lộ, bị đồng giáp thi vương phát hiện, hắn giữ lại một luồng hồn phách đó của ta, cho nên ta hiện tại chỉ có thể phát huy ra khoảng ba thành tu vi.”
Diệp Thiếu Dương thầm kinh ngạc, mới ba thành tu vi đã lợi hại như vậy, xem ra mặt hàng này cũng không đơn giản, đến lúc đó thời điểm giúp hắn hoàn thành nguyện vọng thực sự phải chú ý chút, miễn cho mặt hàng này một khi lệ khí bùng nổ, cũng không phải đùa giỡn.
Sự tình xong xuôi, cũng không thể ở lại mãi trong nhà người ta, Diệp Thiếu Dương gọi Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau rời khỏi, đến phòng của Trương Thúy Thúy, phát hiện mẹ của cô đang cho cô húp cháo. Xem sắc mặt cô đã có chút chuyển biến tốt.
Diệp Thiếu Dương lại tặng một tấm cố hồn phù, bảo cô dán trên rốn, có thể tăng tốc tinh khí khôi phục. Sau đó cáo từ.
Cha mẹ Trương Thúy Thúy thịnh tình giữ lại bọn họ cùng nhau ăn cơm, Diệp Thiếu Dương xin miễn, hai người một quỷ cáo từ rời đi.
Hồi Mao Sơn dọc theo đường đi, Lâm Tam Sinh nghĩ tới chính sự của mình, ra sức thúc giục Diệp Thiếu Dương mau chóng xuống cổ mộ. Diệp Thiếu Dương vì thế đem tình huống nói với hắn một lần, Lâm Tam Sinh nghe xong cũng kinh ngạc không thôi.
Trở lại Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Lâm Tam Sinh dù sao cũng là quỷ, không tiện vào sơn môn, vì thế dùng linh phù đem hắn thu lại, một đường lên núi, ở nội môn đạo quan nhìn thấy Tô Khâm Chương, biết được Thanh Vân Tử ra ngoài còn chưa trở về, Diệp Thiếu Dương vì thế về phòng trước, đem Lâm Tam Sinh thả ra.
Qua Qua vốn ở trong phòng xem tivi, tựa vào đầu giường, trong tay cầm một nén nhang, hưởng thụ hít, thoải mái như con người, liếc một cái nhìn thấy Lâm Tam Sinh, sửng sốt hồi lâu, hỏi lai lịch hắn.
Diệp Thiếu Dương nói sơ qua một lần, hướng Qua Qua nói: “Chuyện này còn cần ngươi đi một chuyến, ngươi đi tìm Thôi lang quân một chút, bảo hắn xem danh sách chuyển thế trên sổ sinh tử đối với vị ‘nương tử’ kia của Lâm Tam Sinh, cũng đỡ cho hắn đi tìm từng người, đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi qua tìm là được.”
Lâm Tam Sinh vừa nghe, mặt mày hớn hở, thật ra biện pháp này hắn đã sớm nghĩ đến, bất đắc dĩ hắn là từ âm ty trốn ra, trốn còn không kịp, căn bản không có cách nào thu hoạch âm ty giúp đỡ. Lập tức kích động vỗ vỗ đầu Qua Qua: “Tiểu huynh đệ mau đi đi, tiểu sinh cảm tạ, kính nhờ ngươi.”
Qua Qua hướng hắn trợn trắng mắt: “Ai là tiểu huynh đệ của ngươi, ngươi lớn bằng ta sao?”
“Tiểu sinh chết ở thời Vĩnh Lạc... Đến nay quỷ linh hơn sáu trăm năm, chưa lớn bằng ngươi?”
Qua Qua hừ một tiếng: “Hơn sáu trăm tuổi mà thôi, ngay cả cháu nội của ta cũng không tính.”
Lâm Tam Sinh giật mình, ngược lại không tính toán nó chiếm tiện nghi mình, kinh ngạc nói: “Xem tu vi ngươi, không giống như là quỷ ngàn năm nha.”
“Ta giống với ngươi, tu vi không được đầy đủ, bằng không đối phó ngươi như vậy, cũng chỉ là cử động đầu ngón tay mà thôi.” Qua Qua nói xong, tiếp nhận linh phù Diệp Thiếu Dương truyền đạt, bám lên trên, bay đến ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp Lâm Tam Sinh về tình huống trong cổ mộ, Lâm Tam Sinh lần lượt nói ra, Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ.
Chỉ chốc lát, Thanh Vân Tử đột nhiên đẩy cửa tiến vào, ánh mắt thoáng chốc dừng ở trên người Lâm Tam Sinh, nhíu mày.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đem lai lịch của hắn nói một lần.
“Ta nói nơi này sao lại có thêm một đạo quỷ khí xa lạ.” Thanh Vân Tử có chút khó chịu nhìn Diệp Thiếu Dương, mắng to: “Tiểu tử ngươi căn phòng này sắp thành quỷ ốc rồi, bốn con quỷ ở! Ngươi mau chóng cút đi đi, miễn cho làm bẩn sự thanh tịnh của Mao Sơn ta!”