Một lần này Nhuế Lãnh Ngọc không chế nhạo lão nữa, chắp tay nói một tiếng cảm ơn, rút kiếm đi ra ngoài.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cao hứng, ra sức đấm lưng cho Thanh Vân Tử.
Thanh Vân Tử cả giận hừ một tiếng: “Lão tử chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn không tán được nữa, ngươi đừng trở về gặp ta.”
Diệp Thiếu Dương cười xấu hổ: “Sư phụ người nói cái gì vậy, con chỉ là thấy cô ấy căn cốt tốt kỳ lạ, không muốn lãng phí một hạt giống tu đạo tốt.”
Thanh Vân Tử đang uống trà, phun ra một ngụm nước lên mặt hắn: “Ngươi cút đi! Trong đầu ngươi nghĩ cái gì vi sư không biết, ngươi theo ai học không biết xấu hổ như vậy?”
Diệp Thiếu Dương lau nước trà trên mặt, mắt trợn trắng nói: “Theo ngài học.”
Thanh Vân Tử tức giận đến mức muốn quật hắn.
Lâm Tam Sinh ở một bên xem mà trợn mắt há hốc mồm, cảm thán nói: “Một thiên sư đạo môn, một chưởng môn tông phái, lại còn nói ra lời thô bỉ như thế, quả nhiên là thói đời ngày sau, lòng người không cổ...”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời chanh chua như vậy liền nhíu mày, mặc kệ hắn, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Thanh Vân Tử, nói: “Đây là yết ngữ người lúc ấy nhờ lão Quách cho con, đến giải thích cho con một chút, rốt cuộc có ý tứ gì?”
Thanh Vân Tử nhìn một lần lời mình lúc trước viết ra: Nhị long tương tranh nhất long thương, lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong; bát thiên nữ quỷ nan tác mệnh, nhị thập nhất điểm bất năng trường.
“Tám ngàn nữ quỷ này, con đã đoán ra, là chữ ‘Ngụy’, con cũng không hỏi người chi tiết hơn nữa, dù sao người cũng không nói. Lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong, nói là con cùng Đạo Phong?”
Thanh Vân Tử ngậm miệng không nói.
“Vậy con coi như người ngầm thừa nhận rồi nha.” Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ giữa con và Đạo Phong, thật sự phải có một trận chiến?”
Thanh Vân Tử nói: “Cái khác ta không biết, nhưng ngươi phải trở nên cường đại hơn, phải có thực lực chiến thắng hắn.”
“Con... Dốc hết sức đi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Câu hai rồng tranh chấp một con rồng thương này, con sẽ không hỏi, người khẳng định nói thiên cơ không thể tiết lộ, vậy một câu cuối cùng?”
Thanh Vân Tử nhằm vào đầu cho hắn một cái vỗ: “Ngươi hỏi cũng thật nhiều, yết ngữ là cái gì, là cho ngươi tự tìm hiểu! Ngươi cái gì cũng hỏi ta, ta viết cái này còn có ý nghĩa gì, không bằng trực tiếp nói cho ngươi. Hơn nữa ngươi chỉ số thông minh tuy không cao, nhưng tìm hiểu lâu như vậy, chẳng lẽ còn không giải được?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hai mươi mốt điểm, là chữ ‘Ngọc’, bên cạnh con chỉ có Nhuế Lãnh Ngọc trong tên có ‘Ngọc’, chẳng lẽ là ám chỉ con và cô ấy cùng một chỗ, không thể lâu dài?”
Thanh Vân Tử ngậm miệng không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Không đúng nha sư phụ, người nếu cảm thấy chúng con không thể ở chung, những lời vừa nói kia, lại là có ý tứ gì, cần gì còn bảo con cố gắng đi tán người ta?”
Thanh Vân Tử uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ngươi sợ hãi vận mệnh?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Nhưng chung quy có một số việc, là định sẵn.”
Thanh Vân Tử lại vỗ một phát lên đầu hắn: “Uổng cho dạy ngươi nhiều năm như vậy, vận mệnh chỉ có thể nói cho ngươi ở lúc nào, nên xảy ra cái gì, về phần kết quả thế nào, còn không phải xem chính ngươi đi làm như thế nào? Ngay cả chính ngươi cũng không tin mình có thể chiến thắng vận mệnh, ai còn có thể cứu ngươi?”
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười. “Đã hiểu.”
Thật ra đạo lý này hắn đã sớm hiểu, chỉ là có một số chuyện quá mức quan trọng, ngược lại có chút cẩn thận rụt rè.
“Hiểu rồi thì đi làm. Nhớ kỹ, có một số việc, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Sau đó Diệp Thiếu Dương lại đem “bản đồ” Đạo Phong thông qua lão Quách lưu cho mình cho Thanh Vân Tử xem, Thanh Vân Tử cũng nhìn không ra manh mối gì, tỏ vẻ mình đã quang vinh về hưu, lười lại động não nghĩ những thứ này, bảo Diệp Thiếu Dương tự mình đi điều tra xử lý.
Diệp Thiếu Dương cũng rất cạn lời.
Nửa giờ sau, Nhuế Lãnh Ngọc trở về, trên mặt hơi toát mồ hôi, vẻ mặt lại rất vui vẻ, hướng Thanh Vân Tử khom người cúi đầu: “Đa tạ tiền bối.”
Thanh Vân Tử rút một hơi tẩu thuốc, không chút để ý nói: “Hiện tại biết diệu dụng của kiếm pháp này rồi chứ, chậm rãi luyện đi, luyện được chín chiêu, phối hợp linh uy của bảo kiếm, chém giết lệ quỷ như vậy không nói chơi.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Lâm Tam Sinh một cái.
Lâm Tam Sinh cuống quít xua tay: “Tiểu sinh nhát gan, đừng lấy tiểu sinh làm ví dụ.”
Thanh Vân Tử đứng dậy, xoay người đi ra phía ngoài, vẻ mặt rất thoải mái khoái trá.
Vừa đi, trong miệng vừa ngâm:
“Tĩnh tọa tu quan pháp nhãn khai, kỳ cầu tam bảo hàng linh thai, quan trung chư thánh hà tằng kiến? Bất thỉnh tình nhân khước tự lai. Tằng lự đa tình tổn phạm hành, nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành, thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ tam thanh bất phụ khanh...”
Diệp Thiếu Dương tuy không có văn hóa, nhưng bài thơ này lại là trước kia từng nghe sư phụ niệm, biết là Phật sống Thương Cát Gia Thố làm, chỉ là đem nguyên câu “Bất phụ Như Lai bất phụ khanh” đổi thành Tam Thanh, ý tứ vẫn giống nhau.
Trước kia nghe Thanh Vân Tử niệm bài thơ này, cũng không cảm thấy cái gì, chỉ cảm thấy làm ra vẻ mà thôi, lần này lại nghe được, đột nhiên cảm thấy, bài thơ này sao như là niệm cho mình nghe?
Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Tam Thanh bất phụ khanh...
Nếu mình phải đối mặt loại lựa chọn này, nên làm như thế nào?
Chạng vạng, Tô Khâm Chương tới gọi bọn họ đi ăn cơm, đến nhà ăn vừa thấy Thanh Vân Tử không có mặt, Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi, không ngờ Tô Khâm Chương trả lời, Thanh Vân Tử đã xuống núi, không mang di động, giống với trước kia, không biết đi đâu, cũng không biết khi nào về núi.
“Đi nhanh như vậy?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ, trái lại cũng phù hợp tác phong qua lại không tung tích của sư phụ.
“Đúng vậy, sư phụ bảo đệ chuyển lời cho nhị sư huynh, các ngươi phải nhanh chóng xuống núi đi làm chính sự, không thể lưu lại trên núi.”
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tìm được Tô Khâm Chương, hàn huyên cùng hắn một hồi, cảm giác tiểu tử cũng không tệ, vì thế giải đáp một ít nghi hoặc của hắn ở phương diện tu luyện pháp thuật, lại dặn vài câu, về thu dọn đồ đạc, mang theo Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau xuống núi.
Dưới màn đêm, Diệp Thiếu Dương nhìn đạo quan tối tăm ở đỉnh núi, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái, lần sau trở về, lại không biết là khi nào.
Tới nhà ga, hỏi biết xe lửa tốc hành đi Cương Thành đã không còn, chỉ có tàu chậm, Nhuế Lãnh Ngọc ghét nhất ngồi xe lửa, vì thế ở khách sạn phụ cận đặt phòng, nghỉ ngơi một đêm.
Lâm Tam Sinh tự nhiên là nán lại cùng một chỗ với Diệp Thiếu Dương, buổi tối cùng nhau nói chuyện phiếm, Diệp Thiếu Dương hỏi rất nhiều về chuyện Chu Lệ mưu phản, tuy trên đại khái không khác lắm với trên sách lịch sử viết, nhưng cũng biết được không ít chi tiết trên sách lịch sử không có, nghe rất có hứng thú.
Đồng thời cũng có thể cảm nhận được Lâm Tam Sinh người này không tệ, trừ nói chuyện quá mọt sách, cái khác đều ổn cả.
Ngày hôm sau, hai người mua vé tàu lửa cao tốc, chạy về Cương Thành, trở lại khách sạn trước đó từng ở, gặp được Tứ Bảo, ra ngoài dự liệu là, Tiểu Mã cũng ở cùng với Tứ Bảo.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt Tiểu Mã có chút xấu hổ.
“Bình Bình của cậu đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Cô ấy... Đi học rồi.” Tiểu Mã có chút xấu hổ nói: “Cô ấy bảo tôi nói với cậu tiếng xin lỗi.”
Diệp Thiếu Dương dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Cậu gần đây lại béo lên không ít, ăn nhiều thịt thủ?”