Diệp Thiếu Dương trực tiếp dùng Diệt Linh Đinh đâm vào đầu, giết chết cương thi.
Lão Quách nhặt lên một mảnh vỡ mũ giáp trên mặt đất, tìm cục đá nhẹ nhàng đập một phát, lập tức lại nát, hưng phấn nói: “Diêm tinh vẫn hữu dụng, sau khi rỉ sắt, khôi giáp nháy mắt đã mục nát không chịu nổi!”
Tứ Bảo nói: “Cho nên chúng ta cần một người phun nước, một người đi lên công kích sao?”
Lâm Tam Sinh ghé lên, nói: “Bản quân sư dạy các ngươi một kế, các ngươi có thể nghĩ cách đem nước phun ở chỗ khớp hai chân cương thi, sau khi đồng sắt bị rỉ, sẽ lập tức cứng đờ, muốn đi cũng đi không được, mặc cho người ta bài bố.”
Mọi người gật đầu, đều cảm thấy biện pháp này hữu dụng.
Lão Quách lại hòa một bát nước diêm tinh, thừa dịp đồng giáp thi phía dưới kia chưa lên, giội xuống, sau đó cũng giết chết. Tiếp theo mọi người cùng nhau đem đồng giáp thi đưa ra hết, kiểm tra phía dưới quả thật không còn nữa.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, phủi phủi tay, bảo lão Quách ở lại dọn dẹp.
“Vất vả như vậy, không có tiền ta không làm.” Lão Quách dang tay.
Tứ Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Anh là bộ trưởng hậu cần kiêm lao công dọn dẹp trong liên minh mà, anh không làm ai làm?”
Lão Quách trừng mắt: “Bớt lấy tổ chức ép ta, cậu chính là WTO, không có tiền cũng đừng nghĩ bảo tôi làm việc!”
“Anh một đống tuổi rồi, có chút giác ngộ được không, đừng chỉ biết nói tới tiền.” Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trọc: “WTO là thứ gì?”
“Cục điều tra liên bang Mỹ, tên gọi tắt WTO.” Lão Quách giải thích: “Không có văn hóa thực đáng sợ.”
Tứ Bảo nói: “Ồ, tăng thêm kiến thức rồi.”
Tiểu Mã xì một tiếng cười ra: “Hai người là một đôi không có văn hóa, cục điều tra liên bang đó là FBI, có quan hệ cái lông với tổ chức kinh tế thế giới!”
Lão Quách đỏ bừng mặt già.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương điên cuồng cười lên, lưu lại lão Quách khuất nhục, nghênh ngang rời đi.
Từ con đường u linh đi ra, Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như chào đón, lòng cũng tràn đầy vui mừng.
Nhưng vẻ mặt đám xử nam kia nhìn bọn họ đã hoàn toàn khác, ai cũng trợn mắt cứng lưỡi, nhất là nhìn thấy Qua Qua khiêng quỷ đao, vẻ mặt ra vẻ lạnh lùng, cùng Tiểu Mã khiêng Toái Hồn Trượng, hút thuốc hát ca, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Những người này, đều là bắt quỷ?
Bởi vì khoảng cách hơi xa, địa thế chỗ bọn họ đứng cũng thấp, những điều xảy ra phía sau, bọn họ chưa nhìn thấy, chỉ thấy quỷ ảnh trùng trùng, nghe được những tiếng kêu quái dị, sau đó... Tất cả liền kết thúc.
“Mấy người đi trước, tôi phải lên lớp cho bọn họ một bài về giữ bí mật. Thuận tiện điều tra một chút, xem trên người bọn họ có di động hay gì đó hay không.” Tạ Vũ Tình chỉ vào một đống người hôn mê nằm trên mặt đất, hỏi: “Những kẻ này làm sao bây giờ?”
“Chuyện nhỏ, giao cho lão Quách, chúng ta đi khách sạn gọi món ăn trước, lát nữa mấy người mau mau đi xuống ăn cơm.”
Triệt để giải quyết sự kiện con đường u linh, tâm tình Diệp Thiếu Dương cũng rất nhẹ nhàng.
Trên đường xuống núi, quay đầu nhìn nhìn mọi người, đột nhiên sinh ra một sự hào hùng: “Liên minh bắt quỷ lại một lần khải hoàn mà về!”
Qua Qua giơ giơ đao: “Uy vũ!”
Tiểu Mã giơ lên Toái Hồn Trượng: “Thiên thu vạn đại, nhất thống tam giới!”
Lâm Tam Sinh nói: “Tuy không biết cái gì gọi là liên minh, nhưng cảm giác rất uy phong.”
Đoàn người trở lại khách sạn, đều tự trở về phòng tắm rửa trước, sau đó xuống đến nhà ăn, Chu Tĩnh Như đã đặt sẵn phòng, gọi sẵn đồ ăn.
Thời điểm Tạ Vũ Tình và lão Quách chạy tới, vừa lúc đồ ăn đưa lên, lão Quách tỏ vẻ cương thi đã thiêu hủy, hiện trường cũng đã dọn dẹp đơn giản, còn lại đã gọi điện thoại thông báo đồ đệ hắn Lâm Tiểu Hiền đến giải quyết hậu quả.
Đoàn người thả lỏng tâm trạng bắt đầu ăn uống.
Tứ Bảo đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, nói: “Đúng rồi, chân thân Tử Nguyệt, quan tài kia ở phòng học 408, làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Chôn đi, tôi ngày mai tự mình đi một lần, thuận tiện thanh toán tiền công với họ Ngô kia.”
Nghĩ đến tiền, Diệp Thiếu Dương rất có hứng thú, gắp một miếng thịt nướng lớn, ăn đến mức miệng ứa mỡ.
Cơm ăn hòm hòm, mọi người thảo luận về hành động kế tiếp.
Căn cứ ý kiến của Ngô Từ Quân, ở sau khi Tử Nguyệt rời đi, kết giới con đường u linh bị phá, đại trận linh đường áp chế đối với cổ mộ chỉ có thể bảo trì mười mấy ngày, cho nên vẫn là càng nhanh hành động càng tốt.
Trải qua thảo luận, mọi người quyết định dùng một ngày thời gian để chuẩn bị, Lâm Tam Sinh phụ trách vẽ ra bản đồ kết cấu cổ mộ, chờ sau khi chuẩn bị tốt, lập tức đi xuống.
“Một lần này, lão Quách phụ trách mua đồ cùng chế tác pháp khí, người tham dự theo tôi cùng Lãnh Ngọc, Tứ Bảo... Ừm, Tiểu Mã đi không?”
“Đi!” Tiểu Mã trả lời rất dứt khoát: “Tróc nã thi vương, loại sự tình này làm sao có thể thiếu bản thiên sư!”
Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, ánh mắt đảo qua Qua Qua và Chanh Tử, chưa đợi mở miệng, hai người trăm miệng một lời tỏ vẻ muốn đi.
Chanh Tử tiến lên ôm cổ Diệp Thiếu Dương, vô cùng thân thiết nói: “Lão đại em lần này đến thì sẽ không đi nữa, về sau đi theo anh, anh đến đâu em đến đó.”
“Đi theo anh...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhất thời cũng không có cách nào hay cả, đành phải về sau nói sau.
“Hai người, thì không cần tham dự nữa.” Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như nói.
“Chị muốn tham gia, chị phải giám sát các người không phá hỏng đồ cổ, đến lúc đó dễ ăn nói với quốc gia.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, vốn đang muốn thuận tay nhặt ve chai, có cô thì xong hết rồi.
Lão Quách gõ bàn: “Tôi nói rất nghiêm túc, tôi có thể chế tác pháp khí, nhưng quyết không phụ trách mua đồ, chuyện không kiếm tiền ngược lại lỗ vốn tuyệt không làm!”
“Cần cái gì, em trả tiền đi.” Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Đừng từ chối, em cũng là một phần tử của liên minh, cái khác không biết, bỏ chút tiền thì vẫn được, như vậy em cũng cảm thấy mình vẫn là hữu dụng.”
Diệp Thiếu Dương cười gật gật đầu.
Cơm nước xong, đều tự trở về phòng, chưa có phòng Chu Tĩnh Như đều đặt cho phòng mới.
Sau khi vào phòng, Diệp Thiếu Dương đem Âm Dương Kính đặt ở trên tủ đầu giường, đi buồng vệ sinh thay áo bào tắm, sau đó đem Âm Dương Kính cầm trong tay, nhẹ nhàng gõ gõ mặt gương, nói: “Ân nhân cứu mạng, lúc ăn cơm vì sao không ra?”
Hai khuôn mặt hiện lên ở trên mặt gương, chen chúc cùng một chỗ, chính là Trần Lộ và Tuyết Kỳ.
“Cậu nghĩ ra an bài tôi như thế nào chưa?” Tuyết Kỳ thản nhiên nói.
“Biện pháp có rồi, chờ đợi cơ duyên.”
Tuyết Kỳ không nói chuyện, lui trở về.
Trần Lộ hướng Diệp Thiếu Dương thè lưỡi: “Quá nhiều người, đại tẩu không muốn vô giúp vui.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: “Chị là sợ tôi đem chị đưa đi à?”
Hiện tại Tử Nguyệt cũng đã bị siêu độ, sự tình kết thúc, cũng nên là lúc đưa cô đi rồi.
Trần Lộ nhếch miệng cười, hướng hắn nháy mắt quyến rũ: “Đại tẩu chính là không ra đó, cậu có bản lãnh tiến vào bắt tôi.”
“Vậy chị vĩnh viễn đừng ra nữa.” Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, đem Âm Dương Kính nhét vào phía dưới đệm chăn, trèo lên giường đi ngủ.
Mệt mỏi cả đêm, hơn nữa lúc bữa ăn khuya uống chút rượu, Diệp Thiếu Dương lên giường liền ngủ luôn, trong mơ mơ màng màng có người bò đến trên người mình, cho rằng là Qua Qua đến, cũng không nghĩ nhiều, lật người ngủ tiếp.
Một lát sau, đột nhiên cảm giác bàn tay trái có một chút cảm giác không thích hợp, đột nhiên cả kinh, mở mắt, thấy Trần Lộ ghé vào trên người mình.