Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 797: Chương 797: Chương 797: Thiên la dạ xoa 1




Một luồng hàn ý bám lên sau lưng Diệp Thiếu Dương:

Đứa bé trai này nhìn qua càng ngây thơ đáng yêu, càng khiến hắn cảm giác được đáng sợ: mở quan tài mở ra cương thi, bộ mặt mặc kệ dữ tợn như thế nào, cũng nhiều lắm là bị dọa nhảy dựng, nhưng mình sẽ có chuẩn bị tâm lý.

Bởi vì trong quan tài là có thể hơn nữa chỉ có thể mở ra cương thi, bây giờ lại mở ra một người sống, còn là tiểu tử to béo trắng trẻo mập mạp mặt không tà khí, trong lòng Diệp Thiếu Dương nhất thời không nắm chắc, ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Bảo.

Chỉ thấy trộm mộ tặc nhiều kinh nghiệm này cũng há hốc mồm, dùng ánh mắt dại ra mà mê mang nhìn đứa bé trai đáng yêu này.

“Đây là...” Tứ Bảo chần chờ.

“Ca ca tỷ tỷ chớ sợ, ta là bị Quách tướng quân phong tỏa ở trong quan tài, ta không phải ác quỷ.” Đứa bé trai đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm trong trẻo ngọt ngào, làn điệu có chút quái lạ.

Diệp Thiếu Dương đoán, hẳn là phát âm thời cổ, may mắn còn nghe hiểu được.

“Ngươi... Là người hay quỷ?” Tiểu Mã cả kinh nói.

Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, cái này không phải ngốc sao, người sống có thể ở lại trong quan tài mấy trăm năm? Đánh giá cao thấp một phen, nói: “Ngươi là quỷ thi?”

Đứa bé trai gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm bi thương, nước mắt chảy xuống.

“Ta ở trong quan tài ngủ say mấy trăm năm, hu hu, hôm nay cuối cùng được cứu trợ, đa tạ các vị pháp sư, ca ca tỷ tỷ...” Đứa bé trai đau lòng lau nước mắt.

Đoàn người hỏi biết được, thì ra nó là bị Quách tướng quân bắt tới bồi táng, dùng tà thuật bí pháp, đem hồn phách phong ấn trong cơ thể, tà thuật này còn khiến nó có thể thi thể không thối rữa, bảo tồn đến nay.

Mấy người nghe xong chậc chậc lấy làm kỳ, đồng thời cũng cảm thấy thở dài vì vận mệnh của đứa nhỏ này.

Ngay cả Nhuế Lãnh Ngọc loại băng sơn mỹ nhân này cũng động dung, tiến lên dỗ nó.

“May mà ngươi hồn phách đầy đủ, còn có thể đầu thai chuyển thế, ngươi kiếp trước trải qua nhiều cực khổ như vậy, kiếp sau nhất định có phúc báo.” Nhuế Lãnh Ngọc xoa đầu nó dỗ dành.

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Bằng không ta bây giờ đưa ngươi đi âm ty?”

Đứa bé trai gật gật đầu, hỏi: “Các ngươi là tới làm gì?”

Tứ Bảo nói ra mục đích chuyến này, đứa bé trai vừa nghe xong thì ngây ngẩn cả người, liên tục xua tay.

“Không được không được, Quách tướng quân kia đã thành đồng giáp thi vương, cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa hắn còn có bốn thủ linh đồng tử, các ngươi tùy tiện đi vào như vậy, khẳng định không được.”

Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc khẽ động, nói: “Bằng không ngươi làm dẫn đường cho chúng ta đi, ta cam đoan ngươi không có việc gì, chờ xong việc lại siêu sinh cho ngươi, cũng coi như tích lũy cho ngươi một ít âm đức, ngươi đồng ý không?”

Đứa bé trai liên tục đi đầu: “Đồng ý chứ, là các ngươi đem ta cứu ra, ta nguyện ý giúp các ngươi, đại tỷ tỷ các ngươi thật tốt.”

Đứa bé trai lau khô nước mắt, ngẩng đầu hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười cười: “Tỷ tỷ thật đẹp. Ôm một cái tỷ tỷ.” Nói xong dang đôi tay.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn bộ dáng của nó rất đáng yêu, tuy đã chết mấy trăm năm, nhưng tâm tính tất nhiên vẫn là đứa bé mấy tuổi mà thôi, chỉ cho rằng là trẻ con, lập tức dang đôi tay, đứa bé trai lập tức nhảy vào trong lòng cô.

“Tỷ tỷ thật đẹp, giống với mẹ ta, ta có thể thơm ngươi không?”

Mặt Nhuế Lãnh Ngọc hơi đỏ lên, chưa phản đối.

Đứabé trai ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, miệng mở ra, ghé lên.

Đột nhiên thân hình đứa bé trai nhoáng lên một cái, Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn, chỉ thấy một sợi xích cuốn lấy cổ đứa bé trai, đem nó dùng sức kéo về phía sau, mặt nghẹn đỏ bừng, cái lưỡi màu đỏ tươi thè thật dài.

Nhuế Lãnh Ngọc ngây ra tại chỗ, theo sợi xích nhìn lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo chặt Câu Hồn Tác, dùng sức run lên, đem đứa bé trai từ trên người cô kéo xuống.

Đứa bé trai kia lập tức lật người, vung hai tay, một đôi tay huyễn hóa ra hai cái tay quỷ thật lớn, hướng Diệp Thiếu Dương cào tới.

“Hoắc, thật lợi hại.” Tay trái Diệp Thiếu Dương kết ấn, trong miệng thầm niệm một lần Khốn Ma Chú từ chỗ Bạch Vô Thường học được, bước đan xen lui về phía sau, tay phải nắm Câu Hồn Tác, dùng sức vặn.

Xiềng xích vặn vang ken két, đem đứa bé trai cuốn lấy càng chặt hơn, phong kín ba đại quỷ huyệt, cũng phong tỏa tu vi của nó, giữa không trung bóng tay con quỷ kia còn chưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương đã hóa khói biến mất.

Đứa bé trai ủy khuất khóc lớn lên, hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Ca ca ngươi làm gì vậy! Van xin ngươi, van xin ngươi tha ta!”

“Thiếu Dương! Anh làm gì!” Nhuế Lãnh Ngọc hiếm hoi rống lên.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái: “Không phải tôi, hiện tại hồn phách của cô đã bị hút đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc khựng lại: “Sao có thể chứ, nó chỉ là muốn thơm tôi, nó cũng không phải ác quỷ!”

“Không phải ác quỷ?” Diệp Thiếu Dương cười lạnh, nhìn tiểu quỷ giãy dụa ở trong Câu Hồn Tác một cái: “Cô cũng không nên bị bề ngoài của nó che mắt.”

“Tỷ tỷ, cứu ta!” Tiểu quỷ cố hết sức nói, ánh mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc lộ ra biểu cảm đáng thương.

Tứ Bảo và Tiểu Mã, cũng bị biến hóa đột ngột tới này làm chân tay luống cuống, ngây ngốc đứng ở một bên, không biết làm sao mới tốt.

Chỉ có Qua Qua xông lên, ngăn trở Nhuế Lãnh Ngọc ý đồ tới gần tiểu quỷ, xua tay nói: “Nhuế tỷ tỷ, lão đại làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân của hắn, ngươi phải tin tưởng hắn!”

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, đứng lại tại chỗ, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương dùng Khốn Ma Chú đem tiểu quỷ trói lại, làm nó không thể chạy thoát, cũng không vội vã diệt nó, ánh mắt từ trên mặt Tứ Bảo cùng Tiểu Mã thoảng qua, dừng ở trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc,

“Thời điểm nó vừa rồi nói chuyện, các người nghe rõ chưa, nó nói nó đã ngủ say mấy trăm năm, chúng ta vừa gõ quan tài, nó liền tỉnh? Nếu nó thật sự dễ dàng tỉnh như vậy, ngủ say tới mấy trăm năm sao?”

Mấy người ngẩn ra, cảm thấy hắn nói có đạo lý. Nhuế Lãnh Ngọc nhìn tiểu quỷ tội nghiệp kia một cái, nói: “Chỉ một chuyện này không nói rõ được cái gì nhỉ, có lẽ có nguyên nhân gì đặc biệt, nó chưa nói rõ?”

Lập tức xoay mặt nói với tiểu quỷ: “Ngươi xác định ngươi mấy trăm năm qua đều đang ngủ say?”

Tiểu quỷ liên tục gật đầu: “Là thật, tỷ tỷ tin tưởng ta, ngay từ đầu ta chưa ngủ say, ta sau khi trở thành quỷ thi, là tự mình tiến vào trong quan tài, bởi vì bên ngoài có rất nhiều quỷ, Quách tướng quân cũng đã thành đồng giáp thi, ta rất sợ hãi, liền tránh ở trong quan tài tu luyện, về sau liền ngủ say.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh: “Ngươi giữa đó chưa từng tỉnh lại?”

“Đúng vậy, ca ca, các ngươi gõ quan tài, bên trong sẽ sinh ra tiếng vang rất lớn, ta là như vậy mới tỉnh. Trong mấy trăm năm, nơi này cũng chưa từng có ai tiến vào, không có ai quấy rầy đến ta.”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xin giúp đỡ nhìn Diệp Thiếu Dương, xem vẻ mặt của cô, hiển nhiên là đã tin lời tiểu quỷ nói.

Tiểu Mã và Tứ Bảo cũng chậm rãi gật đầu, sắc mặt chần chờ. Chỉ có Qua Qua không chút dao động.

Diệp Thiếu Dương vì thế hỏi nó: “Ngươi nghe ra vấn đề rồi sao?”

“A? Chưa.” Qua Qua gãi gãi đầu: “Dù sao ngươi là lão đại, ngươi làm khẳng định đều là đúng, ta có nghe hiểu hay không có gì quan hệ.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đồng thời cũng cảm thấy một sự ấm áp, Qua Qua này, đừng nhìn bình thường quấy phá, không lớn không nhỏ, thời khắc mấu chốt đối với mình lại là tuyệt đối phục tùng, nhắm chừng cho dù mình bảo nó đi ám sát Diêm La vương, mắt nó cũng sẽ không chớp lấy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.