Tuyết Kỳ vẫn do dự, nói: “Chị không hiểu, em một khi nhập vào, từ nay về sau không thể thoát ly nữa, thân thể của cô ấy, cũng chính là của em, em một người trưởng thành...”
“Ai da, cho em cô gái mười ba tuổi em cứ thỏa mãn đi.” Trần Lộ không kiên nhẫn nói: “Một lần sau lại có cơ hội như vậy, nếu đối phương là đại hán cường tráng, hoặc là một nam nhân mang thai, em xem xem bên nào tốt?”
Câu nói cuối cùng này đã giúp Tuyết Kỳ làm ra quyết định, nghiến răng một cái, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đa tạ.”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau cười.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một tờ linh phù, dán ở trên Âm Dương Kính, nói: “Cô vào đây trước, tốc độ phải nhanh, đừng tiếp xúc với bên ngoài.”
Lấy thân thể nguyên thần của cô, một khi tiếp xúc không khí nhân gian, sẽ lập tức hóa thành tinh phách. Tuyết Kỳ cũng biết một điểm này, gật gật đầu, niệm lực vận chuyển, nhanh chóng chui vào linh phù.
“Vậy cô chờ một lát, tôi xử lý trước một chút.” Diệp Thiếu Dương đem linh phù nguyên thần Tuyết Kỳ bám vào thu lại trước, nhìn tiểu cô nương bị định hồn kia, tay chống cằm, bắt đầu tự hỏi.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Động thủ đi, thất thần làm gì?”
“Thiên la dạ xoa là hồn của Quỷ Vực, hình thái không giống với quỷ nhân gian, dễ giết không dễ thu, hơn nữa hồn phách nó đã sớm hòa hợp một thể cùng thân thể tiểu cô nương, trái lại rất phiền toái.”
“Không có cách nào sao?”
“Có, nhưng phải tốn sức chút, hơn nữa có khả năng thất bại, khi tôi làm phép mấy người tuyệt đối đừng quấy rầy.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lục lọi ra một cái bình thủy tinh nhỏ, ở bên trên dùng bút chu sa vẽ ra đạo văn, đặt trên mặt đất, sau đó bảo người ta hỗ trợ đem tiểu cô nương buông ra, nằm úp sấp ở trên mặt đất, mặt hướng bình thủy tinh.
Tiếp theo hòa tan một bát nước bùa, cạy mở đôi mắt tiểu cô nương, hướng bên trong rải vào một chút, ánh mắt vốn sắc bén lập tức trở nên mê mang, trong mắt nổi lên một mảng màu lam.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã tới, cho cậu ta một bọc nhỏ Bạch Niết Sa, phân phó cậu ta lát nữa làm như thế nào, Tiểu Mã nhớ kỹ.
“Tứ Bảo cậu niệm Vãng Sinh Chú, niệm không ngừng.”
Tứ Bảo sửng sốt: “Cậu muốn siêu độ cô ta, cái này không làm được đâu.”
“Không phải siêu độ, thời điểm tôi nhấc hồn, cậu niệm Vãng Sinh Chú, có thể hóa giải một ít lệ khí của cô ta, xác xuất thành công sẽ cao hơn chút.”
Tứ Bảo gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra một cái mõ, vừa gõ vừa niệm lên Vãng Sinh Chú.
Diệp Thiếu Dương cạy miệng tiểu cô nương ra, dùng móng tay đâm rách đầu lưỡi của cô, sau đó đem Đề Hồn Phù vẽ sẵn dán lên, thổi một hơi, máu dính trên linh phù lập tức hóa thành một ngọn lửa mỏng manh màu xanh lục, đó là nguyên hồn của thiên la dạ xoa biến thành.
Diệp Thiếu Dương hai tay cầm hai đầu Đề Hồn Phù, chậm rãi từ trong miệng cô ta lấy ra, toàn thân tiểu cô nương lập tức mềm nhũn.
“Mao Sơn đề hồn hữu thần thuật, nhất hồn nhị hồn đi cùng ta, tam hồn mệnh quan không quay đầu...”
Âm điệu Diệp Thiếu Dương cổ quái ngâm xướng lên.
Đề hồn ca này không phải chú ngữ, mà là dùng để hát cho hồn phách bị câu đi nghe, dùng để làm tê dại cùng hấp dẫn nguyên thần của chúng nó.
Khi di động đến một nửa, ngọn lửa trên linh phù nhảy lên, hai tay Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu run nhè nhẹ, hít sâu một hơi, áp chế lực cắn trả của hồn phách, chậm rãi chuyển qua trên miệng bình thủy tinh, tay trái dựng lên hai ngón, kẹp lấy ngọn lửa, nhanh chóng ném vào bình thủy tinh.
Quỷ hỏa rời khỏi linh phù trói buộc, lập tức nhảy lên, ý đồ chui ra.
Tiểu Mã sớm chờ không kiên nhẫn, lập tức đem Bạch Niết Sa đổ vào trong bình thủy tinh, hạt cát màu trắng hạ xuống, nhanh chóng đem quỷ hỏa bao phủ, bình thủy tinh rất nhanh đã đựng đầy, Diệp Thiếu Dương dùng linh phù bịt nắp bình, thở phào một cái.
Đoàn người ghé lên, nhìn vào phía trong bình thủy tinh, ở giữa Bạch Niết Sa tràn đầy có một ấn ký màu đen, giống như hoá thạch loại cá, nhìn kỹ có một chút hình thái ác ma.
“Thế này là xong rồi?” Tiểu Mã kinh ngạc hỏi.
“Xong việc rồi. Nguyên hồn của nó bị khóa ở bên trong.” Diệp Thiếu Dương gọi Qua Qua tới, đem bình thủy tinh giao cho nó: “Khi nào ngươi đi âm ty, đem cái này giao cái Tiêu lang quân, bảo bọn họ thả ra tự mình xử trí.”
Qua Qua buồn bực nói: “Lão đại ngươi không phải muốn diệt hồn sao?”
“Nếu là ở trong chiến đấu, diệt nó không đáng tiếc, hiện tại ta mất tinh lực lớn như vậy đem nó phong tỏa, lại lôi ra để diệt hồn, không khỏi không có ý nghĩa, vẫn là để nó đi địa phủ chịu phạt đi.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đem linh phù hồn phách Tuyết Kỳ bám vào dán đến trên mặt tiểu cô nương, niệm một lần chú ngữ, thoải mái đem hồn phách của cô dẫn vào trong cơ thể tiểu cô nương, sau đó đem linh phù bóc ra, cười nói: “Thời điểm chứng kiến kỳ tích đã đến.”
Đợi vài giây, tiểu cô nương đột nhiên mở mắt, ánh mắt mới đầu có chút mê ly, một lát sau mới dần dần tụ tiêu, chớp một cái, lại lần nữa mở ra.
Tiểu cô nương hoạt động ngón tay một phen, tựa như đang chậm rãi thích ứng, một lát sau, cô dùng sức phun ra một hơi, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương.”Cảm ơn mọi người.”
Thanh âm trong trẻo, là thanh âm ngọt ngào của một tiểu cô nương.
“Tuyết Kỳ?” Trần Lộ có chút không dám tin tưởng.
Tiểu cô nương gật gật đầu, cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, còn mặc ở trên người một bộ trang phục cung nữ cổ đại, thở dài. “Cảm giác giống về tới thời đại thiếu nữ...”
Trần Lộ xì một tiếng cười ra, tiến lên yêu thương xoa xoa đầu của cô, nói: “Cảm giác thế nào?”
“Trên cơ bản có thể khống chế rồi.” Tuyết Kỳ nhắm mắt lại, dùng niệm lực cảm giác một phen, quanh thân phát ra quỷ khí, ngưng tụ thành một hư ảnh, lại là bộ dáng bản thân Tuyết Kỳ, hướng Diệp Thiếu Dương đột nhiên đánh ra một chưởng.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức hiểu, cũng bắt pháp quyết, đón đánh.
Hai bàn tay nối tiếp, phát ra “Phành” một tiếng, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, quỷ ảnh Tuyết Kỳ loạng choạng, sau đó thu hồi đến trong cơ thể tiểu cô nương.
“Nhất thời còn chưa thể hoàn toàn khống chế...” Tuyết Kỳ nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
“Thế này đã rất lợi hại rồi, dù sao cũng là thân thể mới, cần một đoạn quá trình thích ứng.” Diệp Thiếu Dương an ủi.
“Ừm, trong thân thể này, còn có một ít tu vi tà khí thiên la dạ xoa kia còn sót lại, tôi có thể chậm rãi luyện hóa...”
Diệp Thiếu Dương nghe xong rất vui vẻ, bây giờ Tuyết Kỳ đã có thân thể, thành một khối quỷ thi, hơn nữa đem tu vi của bản thân cũng thành công dời đi.
Vốn tu vi của cô đã rất mạnh, nếu lại luyện hóa tà khí còn sót lại của thiên la dạ xoa, tu vi có thể nâng cao một bước.
“Bộ dạng em thật đáng yêu.” Trần Lộ véo véo khuôn mặt Tuyết Kỳ: “Em gái vận khí thật tốt, thân thể này của em vẫn là thân người, mà không phải cương thi, ban ngày xuất hiện dưới ánh mặt trời cũng không sao, tương đương chết mà sống lại, so với em lúc trước thành quỷ còn tốt hơn nhiều.”
Tuyết Kỳ không đành lòng bị cô chà đạp, cầm tay cô đẩy ra, trừng mắt nhìn cô một cái, một tiểu cô nương mười ba tuổi bày ra một vẻ mặt như vậy, rất có chút hờn dỗi đáng yêu, chọc mọi người đều cười lên.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới một tư thái lạnh lùng xinh đẹp cao không thể với tới của cô ngày xưa, lại nhìn nhìn tiểu loly đáng yêu trước mắt này, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thác loạn, che miệng cười không ngừng.