“Ngươi biết hay không, bộ dạng ngươi rất giống cô nương duy nhất trẫm từng thích, đáng tiếc trẫm vừa lấy nàng, không đủ một tháng, nàng đã chết bệnh, trong lòng trẫm vẫn luôn nhớ nàng... Hôm nay gặp ngươi, đó là lương duyên trời ban.”
Nhuế Lãnh Ngọc xoay chuyển mấy ý niệm, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu không muốn giết ta, thì thả ta. Ta cũng không phải là ái phi của ngươi, ngươi đã có hoàng hậu, quấn quít lấy ta làm gì.”
“Đế vương có tam cung lục viện, trẫm chỉ có hai người là nàng cùng cô ấy, nào tính là nhiều, huống chi trẫm cùng cô ấy kết thân, chính là Quách tướng quân an bài. Trẫm và cô ấy cùng chung hoạn nạn, tình sâu như biển, nhưng không có bao nhiêu cảm tình giữa nam nữ.”
Nhuế Lãnh Ngọc không thể giãy thoát ra, quay đầu đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi là quỷ, ta là người, chúng ta tuyệt đối không có khả năng.”
“Ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ này, thì có khả năng. Chỉ cần nàng muốn, muốn cái gì cũng được.”
Kiến Văn đế buông tay cô, vỗ vỗ tay, phất ống tay áo, từ phía sau bình phong của hai bên cung điện, lập tức có mấy cung nữ đi vòng ra, ở trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc xếp thành hàng chữ Nhất, nhún chân chào: “Tham kiến nương nương.”
Nhuế Lãnh Ngọc lui hai bước, chậm rãi lắc đầu, nói: “Chuyện vớ vẩn gì vậy, ta không phải phi tử, ta là người hiện đại, ta không cần những thứ này!”
“Ái phi muốn cái gì, trẫm cũng có thể thỏa mãn nàng.”
“Ta cái gì cũng không muốn!” Nhuế Lãnh Ngọc thử đi cắn chót lưỡi, kết quả chỉ cảm thấy đau, không có phản ứng khác, xác định nơi này không phải cảnh trong mơ.
Một tia tuyệt vọng trào lên trong lòng.
Diệp Thiếu Dương, anh ở nơi nào, mau tới cứu tôi!
Kiến Văn đế vung tay lên, bảo các cung nữ kia rời đi, đi đến đối diện Nhuế Lãnh Ngọc, hai tay đặt lên bả vai của cô, cúi người nhìn cô.
Nhuế Lãnh Ngọc thử giãy dụa, lại phát hiện toàn thân không nghe sai khiến.
“Nhìn trẫm.”
Một hơi thở thẩm thấu trong cơ thể, cướp lấy sự khống chế của cô đối với thân thể, ép cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú kia của Kiến Văn đế.
“Nàng thật ra là thích trẫm, trẫm nhìn thấy nội tâm của nàng, trẫm nhìn thấy, nàng có một giấc mơ làm hoàng hậu.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, may mắn còn có thể nói chuyện, đây có lẽ cũng là công năng Kiến Văn đế giữ lại cho cô.
“Xem phim cung đình nhiều rồi, cô nương nào chưa từng sinh ra ảo tưởng như vậy. Chu Duẫn Văn, ngươi đừng tự mình đa tình! Ngươi hoặc là giết ta!”
Kiến Văn đế cười cười, kéo tay cô, đi lên trên Kim Loan điện, thân thể Nhuế Lãnh Ngọc hoàn toàn không chịu khống chế, đi theo hắn tới trước ghế rồng, theo hắn cùng nhau ngồi xuống.
“Ở trong không gian này, trẫm có một quốc gia cường đại, có được trăm vạn quân dân, chỉ cần nàng làm ái phi của trẫm, tất cả cái này, nàng sẽ chia sẻ cùng trẫm, như thế nào?”
Hai tay Kiến Văn đế lật bả vai của cô, khiến cô đối mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói.
“Giết ta đi.” Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí rất lạnh, rất trấn định, đã không thể phản kháng, cũng không có gì để nói nữa.
“Nàng không thích trẫm?”
“Chu Duẫn Văn, ta nói thật cho ngươi biết, ngươi rất tuấn tú, rất mê người, nếu là vài năm trước gặp được ngươi, ta có lẽ sẽ bị ngươi mê hoặc, nhưng hiện tại, không có loại khả năng này.
Ngươi hết hy vọng đi, đừng làm chuyện vô vị nữa, ta sẽ không cầu xin tha thứ, cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân. Ngươi hoặc là thả ta đi, hoặc là giết ta!”
Kiến Văn đế nhìn cô, chậm rãi lắc đầu.
“Nàng thích người kia.”
Nhuế Lãnh Ngọc không hé răng.
“Khanh vốn là giai nhân, cần gì làm bẩn mình. Chỉ có trẫm, mới xứng với nàng giai nhân như vậy!”
Kiến Văn đế cười tà tính, một tay nâng cằm của cô lên, khuôn mặt hơi ghé lên.
Hai hàng nước mắt trong veo theo gò má Nhuế Lãnh Ngọc lăn xuống...
Thiếu Dương, xin lỗi.
“Phốc!”
Trước ngực Diệp Thiếu Dương bị ngọc như ý kia gõ một phát, bên tai tựa như vang lên vô số quỷ hồn thét chói tai, cả người phát tê, há mồm phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn cố gắng cưỡi ở trên người Quách Thiếu Di, hai tay dùng sức kéo chặt Câu Hồn Tác, gắt gao thít cổ của cô.
Câu Hồn Tác rốt cuộc phong tỏa quỷ huyệt ở cổ cô, chặt đứt quỷ khí chảy.
Cái tay cầm ngọc như ý của Quách Thiếu Di chậm rãi buông xuống.
Diệp Thiếu Dương ghé vào trên thân cô thở hổn hển một hơi, đem cô lật ngược lại, cưỡi ở trên lưng cô, tư thế này thật sự có chút ái muội.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi muốn làm gì với bản cung!” Quách Thiếu Di gào rống.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới nàng, dùng Câu Hồn Tác đem hai tay nàng trói chặt ở sau lưng, đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Nhuế Lãnh Ngọc cùng Kiến Văn đế.
Hai người mặt đối mặt, hai tay Kiến Văn đế vòng quanh lưng Nhuế Lãnh Ngọc, không nhúc nhích.
Cái tư thế này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, quả thực là sự kích thích rất lớn, lấy ra Diệt Linh Đinh, muốn hướng đầu Kiến Văn đế đóng đinh xuống, lại phát hiện hắn không chút phản ứng, tiến lên phân biệt bắt lấy một tay của hai người, dùng cương khí cảm giác, nhất thời kinh hãi:
Hai người đều chỉ có thân thể, hồn phách lại không biết đã chạy đi đâu.
Hiện tại muốn giết Kiến Văn đế dễ dàng, nhưng nhỡ đâu thi thể Kiến Văn đế hủy diệt, hồn phách cũng không về được, hồn phách Nhuế Lãnh Ngọc khẳng định cũng không về được.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hai người, có chút luống cuống chân tay.
Đột nhiên, hắn phát hiện trong đôi mắt của Kiến Văn đế, hai con ngươi lóe lên, giống hạt châu không ngừng xoay tròn, đột nhiên hiểu ra:
Song đồng chủ ảo giác, chẳng lẽ, hồn phách hai người đều bị hồn phách Kiến Văn đế kéo đến trong ảo giác của hắn?
Diệp Thiếu Dương lập tức mở ra Thiên Thông Nhãn, hướng hai mắt Kiến Văn đế nhìn lại, đem thần thức ném vào...
Vài giây sau, thần thức chìm xuống, tới phía trên một mảng cung điện.
Diệp Thiếu Dương chỉ sửng sốt một hồi, không đợi thấy rõ xung quanh, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Kiến Văn đế, cùng một nữ tử trang phục phi tử, sóng vai ngồi ở trên ghế rồng, bốn mắt nhìn nhau.
Một tay Kiến Văn đế nâng mặt nữ tử, miệng đang chậm rãi ghé qua.
“Hoàng đế thật có hứng thú nha.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, xông lên: “Ngươi đem Lãnh Ngọc đưa đi đâu rồi?”
Kiến Văn đế bị hắn cắt ngang, chưa thể hôn, thẳng lưng lên, mặt mỉm cười quan sát.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương quét đến trên mặt cô gái bên cạnh, cả người run lên, thiếu chút nữa từ trên bậc thang ngã xuống.
“Các ngươi...”
Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc rơi lệ, lẩm bẩm: “Toàn thân tôi không thể động đậy.”
May mắn hắn đến kịp thời, mình còn chưa bị làm bẩn...
Diệp Thiếu Dương nháy mắt hiểu là chuyện gì xảy ra, ánh mắt lạnh đi từng chút một, sau đó cháy lên ngọn lửa.
Ở dưới cực độ phẫn nộ, hắn ngược lại bảo trì bình tĩnh, chưa chửi ầm lên, mà là bình tĩnh nhìn Kiến Văn đế, tay cầm kiếm đang run rẩy.
Ánh mắt chuyển hướng Nhuế Lãnh Ngọc, đưa cho cô một cái ánh mắt an ủi.
“Tôi tới cứu cô rồi, không sao nữa.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười ngọt ngào.
Kiến Văn đế nhìn Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Người trong lòng của ngươi, là người đầu tiên có thể ngăn cản được đế vương tâm thuật của trẫm, trẫm rất bội phục.”
Diệp Thiếu Dương hơi ngửa đầu, gằn từng chữ một nói: “Chu Duẫn Văn, ngươi là kẻ thù đầu tiên của ta, hôm nay cho dù Địa Tạng vương đến, cũng không thể nào cứu được ngươi!”
Trong thanh âm lộ ra một luồng sát khí nồng đậm.
Kiến Văn đế nhẹ nhàng lắc đầu, lại quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, nói: “Nói ra, trẫm đối với nàng thật ra rất động tâm tư, sau khi ngươi chết, trẫm nhất định thu nàng làm phi.”
Diệp Thiếu Dương rút kiếm lao đi.
Kiến Văn đế nhẹ nhàng nâng tay, năm ngón tay đều bay ra một luồng ánh sáng màu vàng, rơi trên mặt đất, hóa thân thành năm con quái vật, dáng như người, nhưng mọc ra một cái đuôi thật dài, toàn thân mọc lông trắng, ngũ quan dữ tợn, há ra một cái miệng rộng.
Trong miệng mọc ra một đôi răng như răng chuột, lành lạnh.
“Tuy ngươi là tự mình xông tới, trẫm không thể khống chế thần thức của ngươi, nhưng ở trong ảo cảnh trẫm dùng đế vương tâm thuật dựng, ngươi nhất định thua không thể nghi ngờ.”
Ngón tay búng ra, vang thanh thúy.
Năm con quái vật cùng nhau phát ra tiếng gầm rú, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.